Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1105:

Chương 1105:Chương 1105:
Chương 1105:
"Giúp tôi chuẩn bị quần áo."
"Để làm gì?"
Diệp Khản càng thêm sững sờ, lão đại trước giờ không để ý vẻ bề ngoài, dù sao anh không cần chăm chút gì cũng đã là người đàn ông đẹp trai nhất Đế Kinh này rồi. Đột nhiên lại nói mấy người như vậy, làm anh ta càng cảm thấy có gì đó không bình thường.
-Hẹn hò.'
Hoắc Tư Triệt đáp một câu ngắn gọn, nhưng anh không ngờ lại khiến cho Diệp Khản bùng nổ tức giận như vậy.
"Nhất định lại là vì Cố Bắc Từ đúng không? Tôi đã nói kể gây mầm họa đó đúng là âm hồn bất tán mà. Giờ là lúc nào rồi! Thư Tĩnh còn đang sống chết chưa rõ ở Mỹ, anh liên như vậy, cô ta còn muốn hẹn hò với anh?
Người phụ nữ này rốt cuộc có trái tim không vậy?”
Diệp Khản cáu kỉnh công kích một trận lớn, thậm chí hoàn toàn quên mất các quy tắc mà lão đại đã đặt ra, đến khi đối mặt với ánh mắt lạnh băng như muốn giết người của Hoắc Tư Triệt, anh †a mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Nhưng anh ta vẫn cảm thấy bất công cho Đỗ Thư Tĩnh.
"Lão đại, cho dù anh có thích Cố Bắc Từ thế nào, cũng không thể bất chấp đúng sai như vậy được!"
"Công việc không bận, không phân biệt đúng sai, là cậu.
Hoắc Tư Triệt bình thản nói, với tay lấy điện thoại bên cạnh, đưa cho Diệp Khản.
Diệp Khản không hiểu ý của Hoắc Tư Triệt, vô thức câm lấy điện thoại, trên màn hình là đoạn video của Ngô Thắng.
Đó là đoạn đối thoại của Cố Bắc Từ và Ngô Thắng, ghi nó lại để đề phòng.
Đoạn video ngay từ lúc bắt đầu đã rất cao trào, khiến Diệp Khản trợn trừng hai mắt, nhất là khi anh ta nghe thấy hai câu nói đó...
[Ồ, tôi còn nhớ ra một chuyện quan trọng nữa! Đỗ Thư Tĩnh đã hạ thuốc một vài thành viên trong hội đồng quản trị của Hoắc thị! Trong đó có cả Diệp tổng]]
[Đúng, Diệp Khản rất thích uống cà phê, hâu như sáng nào cũng uống, vào ba tháng trước Đỗ Thư Tĩnh đã nhiều lân hạ thuốc vào cốc của anh ta. Chỉ có điều thành phần của loại thuốc này và thuốc của Hoắc tổng uống vào có chút khác nhau, chỉ là khiến người ta kích động, khiến người ta gần gũi, phụ thuộc hơn vào cô ta, cuối cùng trở thành con rối không có đầu óc để cho người ra dễ dàng điều khiển. ]
Diệp Khản buông thống tay xuống, điện thoại liên rơi xuống bàn, phát ra tiếng động giật mình.
"Sao có thể như vậy? Thư Tĩnh sao lại là loại người như vậy? Cô ấy sao có thể làm ra những chuyện như vậy!"
Diệp Khản yếu ớt ngã xuống ghế, ánh mắt rời rạc, tay chân lạnh ngắt, anh ta không có cách nào chấp nhận được hiện thực này.
Thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ cùng anh ta, cô gái mỗi ngày đều nở nụ cười với anh ta, thì ra lại là một nữ nhân tâm hồn độc địa, tâm tư rắn độc như vậy! Còn âm thâm lợi dụng anh ta nữa!
"Hay là Ngô Thắng muốn chối tội nên đã cố ý vu oan cho Thư Tĩnh không? Lão đại, Thư Tĩnh nhất định không phải loại người như vậy mà, đúng không?”
Trong tiêm thức Diệp Khản không chịu tin đây là sự thật, anh nhìn chằm chăm Hoắc Tư Triệt, hi vọng anh sẽ cho anh ta một câu trả lời khác.
"Cậu cho rằng, vì sao tôi lại sa thải bọn họ?”
Hoắc Tư Triệt chậm rãi đứng dậy, để mặc Diệp Khản ngồi đó đối mặt với sự thật.
Thực ra Diệp Khản cũng không ngốc, khi nhìn thấy danh sách người bị sa thải, anh ta đã phát hiện ra, những người này đều là người dưới trướng của Đỗ Thư Tĩnh.
Chỉ là anh ra trước giờ thanh mai trong lòng anh ra lại trở nên như vậy.
Lúc này, dường như nhân sinh mà anh ta vẫn luôn kiên định tin tưởng, bỗng chốc liên sụp đổ, anh ta đau khổ ôm đầu, nghĩ lại tất cả những việc mình đã làm trước đây.
Từng việc một đều nực cười như vậy, không có IQ, lỗ mãng kích động...
"Mình rốt cuộc đã làm cái gì thế này!"
Hoắc Tư Triệt vỗ vỗ vai Diệp Khản.
"Công ty cũng không bận bịu gì, cậu có thể nghỉ ngơi."
'Lão đại, tôi không có mặt mũi nào mà nghỉ ngơi nữa, càng không có cách nào đối diện với Cố Bắc Từ"
Diệp Khản che mặt, đầu óc rối bời, bây giờ bảo anh ta xin lỗi Cố Bắc Từ, anh ta cũng không biết phải mở lời thế nào. Thậm chí, anh ta còn có chút sợ hãi khi chung đụng với phụ nữ, trên thế giới này không biết đâu là thật, đâu là giả nữa?
Anh ta thực sự mờ mịịt rồi.
"Lão đại, tập đoàn không phải dự định phát triển mở rộng ở châu Phi sao? Để tôi đi được không? Tôi muốn chuộc lỗi!"
Tôi nghĩ... cần yên tĩnh một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận