Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1118:

Chương 1118:Chương 1118:
Chương 1118:
'Ha ha ha ha, ông trời cũng không đành lòng nhìn Tưởng Ngọc Đường tôi lưu lạc nha! Lần này, ông đây nhất định sẽ đông sơn tái khởi! Cô cứ đợi tin tốt của tôi đi!"
"Vậy thì anh... tuyệt đối đừng để tôi phải thất vọng..."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ya tứ sâu xa của Đỗ Thư Tĩnh, theo tiếng điện thoại đột nhiên cúp máy, lúc Tưởng Ngọc Đường vẫn còn muốn nói thêm gì đó, đột nhiên giám ngục bước tới lớn tiếng kêu tên anh ta.
"Tưởng Ngọc Đường!"
"Tôi ở đây!"
Tưởng Ngọc Đường nhanh chóng vứt điện thoại mini sang một bên, sau đó chạy tới chỗ giám ngục, ý tứ sâu xa đối mắt với giám ngục.
"Người nhà anh sắp xếp luật sư xin bảo lãnh chờ thẩm vấn cho anh, bây giờ anh có thể ra ngoài rồi!"
Giám ngục nghiêm túc mở miệng.
"Cảm ơn trưởng quan!"
Tưởng Ngọc Đường vội vàng nói cảm ơn, luật sư ở một bên lập tức lấy một bộ quần áo mới đưa ra, còn nịnh nọt mở miệng nói.
"Tưởng tổng, ngài chịu oan ức rồi."
Sau khi thay quần áo xong, Tưởng Ngọc Đường lại khôi phục trạng thái mặt người dáng chó nào đó, ở trong đại sảnh của trại tạm giam ký các văn kiện hứa sẽ không chạy trốn xong, anh ta cứ nhẹ nhàng thoải mái như thế mà được tự do rồi.
Đúng lúc này tivi trong đại sảnh đang phát các loại án kiện, dùng để cảnh cáo phạm nhân.
Trùng hợp thứ đang phát chính là vụ án kinh tế của Tưởng Ngọc Đường, người dẫn chương trình dường như vô cùng có thiện cảm với nhà họ Cố, lòng đầy căm phẫn lên án.
"Sự thật chứng minh, chính nghĩa mặc dù sẽ đến muộn nhưng nó nhất định sẽ đến! Bây giờ Tưởng Ngọc Đường cuối cùng cũng phải chịu tội thích đáng, tôi tin rằng phần đời còn lại của anh ta nhất định là ở trong ngục, tự hối lỗi lại nghiệp chướng của anh ta thật tốt!
Mà cuộc đời xán lạn thuộc vê Cố Khiêm mới chỉ vừa bắt đầu!"
"Ha... cuộc đời xán lạn của anh ta?”
Tưởng Ngọc Đường lạnh lùng cười lạnh một tiếng, vẻ mặt vô cùng hung ác.
"Ông đây sẽ tự tay viết dấu chấm kết thúc cho cả nhà họ Cốt"
Bên kia đại dương, trong một trấn cổ thời trung cổ nào đó.
Đỗ Thư Tĩnh mặc một thân váy dài đen, đứng bên cạnh cửa sổ thủy tinh năm màu sặc sỡ. Cô ta thậm chí còn hờ hững nâng ly rượu, không nhanh không chậm mà thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, không hề có chút chật vật của kẻ đào phạm hay vất vả mệt mỏi nào.
Trong gian phòng, trên sofa ánh sáng tăm tối, có một người đàn ông thần bí cao lớn đang ngồi, ẩn ở trong bóng tối không nhìn rõ đường nét khuôn mặt của anh ta.
"Đỗ tiểu thư, chúc mừng chúng ta sắp trở thành người giàu có nhất thế giới này, cạn ly.'
Người đàn ông nâng ly rượu lên cao, màu đỏ tươi của rượu giống như màu máu.
"Cạn ly”
Đỗ Thư Tĩnh cong môi mỉm cười, giơ ly rượu về phía ly rượu trong tay người người đàn ông.
"Xem ra tin tức nước Hoa gân đây thật sự là quá kín rồi, cô chỉ có thể sử dụng con cờ Tưởng Ngọc Đường này thôi."
"Ha, để anh ta phát huy tác dụng cuối cùng được rồi, ai có thể nghĩ tới, người vẫn ở trong trại giam cũng có thể làm mưa làm gió đây?"
Đỗ Thư Tĩnh để lộ ra một nụ cười giếu cợt.
"Tình nhân trong mộng của cô ra tay với cô thật là không hề lưu tình chút nào nha, ngoại trừ bản thân tôi ra tôi còn chưa từng thấy người thứ hai có được thủ đoạn và tốc độ sấm rên gió cuốn như thế, đem thế lực cô sắp xếp vào Hoắc thị triệt để giết không còn một mống."
Người đàn ông thân bí yếu ớt mở miệng, trong giọng nói lại còn có sự tán thưởng đối với Hoắc Minh Triệt.
Nhắc đến chuyện này, biểu cảm của Đỗ Thư Tĩnh trở nên u ám mà lạnh lẽo. "Anh đang giễu cợt tôi sao?"
Nếu không phải cô ta vì che giấu tung tích thì căn bản sẽ không thua tới mức triệt để như thế này. Cô ta hiểu quá rõ Hoắc Tư Triệt rồi, anh là đang ép cô ta tức giận, ép cho cô ta mắc sai lâm, buộc cô ta lộ ra sơ hở.
Đáng tiếc, A Triệt yêu dấu, em không những không mắc sai lầm mà còn phải đâm một dao thật mạnh vào ngực anh kìa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận