Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 193:

Chương 193:Chương 193:
Chương 193:
Khương Mẫn nói dối mà sắc mặt không đổi, bản thân cô ta cũng tin vào lời nói dối này.
"Có biết tại sao cuối cùng tôi lại đóng vai nữ thứ tư không? Đó là bởi vì đạo diễn thiếu nợ tôi, ông ta chủ động tìm tôi thương lượng, tôi mới miễn cưỡng đồng ý.'
Hứa Vận Nhi trong lòng cười lạnh xem thường, hóa ra vai diễn nữ thứ tư của cô ta là bị Khương Mẫn cướp mất.
“Tôi thật không ngờ A Từ vậy mà lại làm vậy, nếu như các thành viên khác của tổ kịch biết... không không không, tuyệt đối không được phép để người trong tổ kịch biết!"
Hứa Vận Nhi giả vờ như bản thân lỡ miệng nói ra điều này, sau đó liền nhanh chóng phủ nhận nó.
"Khương Mẫn, ngàn vạn lần cô nhất định phải giữ bí mật này cho A Từ nhé!"
Cô ta nói như vậy ngược lại càng in đậm trong đầu Khương Mẫn, càng ngăn cản, Khương Mẫn sẽ càng làm.
"Hai Giữ bí mật cho cô ta? Cái loại hành vi đáng khinh của Cố Bắc Từ, lẽ nào không nên vạch trân nó cho mọi người biết hay sao? Hứa Vận Nhi, cô quá lương thiện nên mới khiến Cố Bắc Từ đè đầu cưỡi cổ mình như vậy! Thôi thôi, lười phí lời với cô!"
Trong lòng Khương Mẫn đã có sẵn chủ ý, Cố Bắc Từ, nếu cô đã cướp đi vai nữ ba, vốn dĩ nó là của tôi, vậy thì hãy chuẩn bị nhận lấy chậu nước từ tôi đi
"Cô đừng đi! Tôi nói rồi đấy, cô nhất định phải giữ bí mật!"
Nhìn theo bóng lưng của Khương Mẫn, Hứa Vận Nhi cố ý nói thật to như vậy, vì cô ta biết, bản thân nói như vậy sẽ càng khiến Khương Mẫn làm ngược lại. "Khương Mẫn, cô thực sự là một quân cơ hữu dụng, dùng tốt hơn nhiều so với tên phế vật Tưởng Ngọc Đường kia."
Đợi Khương Mẫn đi khuất tâm nhìn của mình, khuôn mặt của Hứa Vận Nhi trở nên u ám đáng sợ.
Đến buổi chiều, Cố Bắc Từ sinh khí dồi dào xuất hiện ở tòa nhà học nhạc.
Mặc dù dì Minh đang hiểu lầm, nhưng tổ yến long nhãn ngược lại là đúng thuốc tốt, cô bây giờ không còn cảm thấy đau nữa.
"Để tôi xem xem, hôm nay nên luyện tập đến đâu nào."
Cố Bắc Từ vừa nói vừa lật câm phổ, bên ngoài hành lang vang lên âm thanh,
"Thân Thần?"
Cố Bắc Từ có một chút kinh ngạc.
Sao cậu lại tới đây?”
Tư Thần với khuôn mặt lạnh lẽo, hai tay chắp sau lưng đi tới trước mặt Cố Bắc Từ, đột nhiên đặt xuống một chai trà sữa đường đỏ.
"Uống lúc nóng đi!"
Cố Bắc Từ cúi đầu xuống nhìn, vành mắt đột nhiên nóng lên.
Trước đây mỗi lần cô bị đau bụng khi đến tháng, Tư Thần luôn mua cho cô trà sữa đường đỏ, tất cả mọi thứ đều như ngày hôm qua, giống như tất cả chưa từng thay đổi.
"Thân Thần! Mình biết cậu là người tốt với mình nhất!"
Cố Bắc Từ có một chút kích động, chạy đến ôm thật chặt Tư Thần.
"Này này này, mình còn chưa tha thứ cho cậu đâu, đừng có bổ nhào vào mình như vậy!"
Tư Thần giả vờ mất kiên nhẫn mà đẩy cô ra, mà Cố Bắc Từ không để ý, cứ ôm chặt lấy cô. "Thần Thần, cậu đừng như vậy được không, mình biết cậu nhất định sẽ tha thứ cho mình mà.
Hành động đẩy Cố Bắc Từ của Tư Thần dần dần nhẹ đi, cuối cùng đành chịu thua cô mà buông tay.
"Cố Bắc Từ, mình thê với trời, nếu cậu còn phạm sai lâm một lần nữa, cả đời này mình sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu!"
Cố Bắc Từ nghe xong câu nói này của Tư Thần, cả người cô cứng đờ ra, lập tức buông Tư Thân ra, nước mắt lập tức rơi lã chã như mưa.
"Mình sẽ không sai lâm một lần nữa đâu, mình thề đấy!"
Cô vừa dứt lời thì bên ngoài trời đang quang đãng vang lên tiếng sấm!
Cố Bắc Từ, Tư Thần: "..."
Tại sao cứ mỗi lần cô phát lời thề, là ông trời lại phản đối vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận