Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1157:

Chương 1157:Chương 1157:
Chương 1157:
Một nhóm người nối đuôi nhau đi vào, cái hoa viên nhỏ lập tức náo nhiệt hẳn lên, tay anh cả anh hai đang cầm lưới bắt cá và đủ loại dụng cụ câu cá, trang phục cưỡi ngựa thường, toàn thân trên dưới mang theo khí chất hoàng tộc.
Hai người Tử Duy và Diệp Khản mang theo túi lớn túi nhỏ thức ăn đi vào, một bên còn truy hỏi Cố Bắc Từ tủ lạnh ở đâu, hình như đều sợ rằng hai người ở nông thôn sống không được tốt, đáng thương đến mức cơm cũng không có ăn.
Tư Thần hôm nay mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, trong tay câm theo bản vẽ, đi phía sau là Vincent, lịch sự giúp cô ấy xách cây vi-ô-lông. A Kiều không mang theo cái gì cả, chỉ ôm lấy một chú cún nhỏ, giành lấy cái võng ở trong đình nhỏ, thoải mái nằm xuống, nhìn xung quanh cả cái hoa viên nhỏ này.
Mọi người tự tìm nơi bản thân cảm thấy thoải mái nhất, giống như là sống ở đây rất lâu rồi.
"Không phải hôm qua điện đến nói là trưa mới qua đây sao? Sao bây giờ mấy đều đến rồi?"
Trong phòng bếp theo phong cách mở, động tác pha trà nho nhã của đại ma vương, mỗi một động tác bình thường khi anh làm đều giống như đang chụp hình tạp chí, thêm lên mùi vị cao cấp, hình tượng khiến người ta sảng khoái tâm hồn.
Cố Bắc Từ hiểu ý mang trà phân phát cho mọi người, rồi tùy ý hỏi.
"Chúng tôi sợ đến không có cơm ăn, dứt khoát vẫn nên là đến sớm hơn, tự mình động thủ, đời sống no đủ!"
Tư Thần để đồ xuống, vừa quan sát hoa viên của Cố Bắc Từ và Hoắc Tư Triệt, vừa trêu đùa nói.
Tiết trời thu muộn, hướng dương màu vàng được trông đầy phía Đông hoa viên, dựa gân vào phòng khách, đại ma vương cho người xây dựng một cái đình nhỏ bằng tre, bên trong bắt một cái võng, sợi the mỏng phủ đây tứ phía, để cho Cố Bắc Từ yên tĩnh thoải mái ở bên trong đọc sách chơi game.
Phía Tây hoa viên là một thảm cỏ lớn, góc tường được đại ma vương đặt một hồ nước nhỏ, nước chảy róc rách theo thân tre vào trong hồ, vài con cá chép đuôi đỏ tưởng rằng được cho ăn, toàn bộ đều tập trung nhô miệng lên mặt nước, vẫy đuôi đáng yêu.
Đại ma vương còn đặc biệt trông một ít hoa sen trong hồ, đợi đến khi mùa hạ, cả cái hô nước sẽ càng thêm sinh động hài lòng người. Cố Bắc Từ rất thích ngồi ở đây ngắm cá, sau đó đại ma vương sợ cô ngồi xổm vất vả, chuyên nghiệp lại đổi cho cô một cái đệm hương bồ nhỏ.
Bên cạnh hồ cá là một miếng đất nhỏ, trông một ít rau xanh tiếp khí đất thường gặp, chỉ là bên cạnh được đặt hai chậu hoa nhỏ kỳ lạ, thu hút sự chú ý của Tư Thần.
Bời vì hai chậu hoa nhỏ này, vẻ ngoài thực sự rất xấu rất xấu rồi.
"Bắc Từ, thẩm mỹ của cậu khi nào mà đã biến thành kém như thế rồi? Sao lại mua hoa xấu như này chứ?”
Cố Bắc Từ thuận theo ánh mắt của Tư Thần nhìn hai chậu hoa kia, ngay tức khắc bản thân cũng có chút mệt mỏi. Đây là hoa mà cô và đại ma vương mua ở Đại Chiêu Tự, cô vốn dĩ cho rằng sẽ giống như trong mơ, nở sẽ rất đẹp.
Không ngờ rằng... bọn họ lại gặp phải gian thương, đưa cho bọn họ hoa xấu không có tiếng lại rẻ. Nhưng hai chậu hoa này mặc dù xấu xấu, nhưng tràn đầy ý nghĩa. Sau này đại ma vương nghĩ ra một cách, để chúng ở chung chỗ với rau, coi như là ban đầu bọn họ... mua hai chậu rau là được rồi...
"Đừng quan tâm đến hai chậu hoa đó nữa, đến đây ăn chút điểm tâm đi."
Cố Bắc Từ cười haha rồi đổi chủ đề, Tử Duy và Diệp Khản hai người cũng là một đôi khéo tay, công phu chớp mắt đã nướng xong bánh bao và bánh quẩy, mọi người náo nhiệt giành lấy.
Cùng bạn bè ăn cơm, cho dù đồ ăn là gì cũng sẽ trở thành mỹ vị, Cố Bắc Từ bất tri bất giác bỗng nhiên ăn hết cả cái bánh quẩy.
"Đừng để nghẹn."
Cô nguyên một miệng chứa miếng cuối cùng, miệng phình ra giống như chú hamster nhỏ, đại ma vương liền đưa cho cô ly sữa đậu nành, trong âm thanh trâm thấp đó là xen lẫn sự dịu dàng. Phía sau, anh hai chậm một bước, đang câm ly sữa đậu nành, vẻ mặt đầy nỗi hận thầm kín nhìn bóng lưng của đại ma vương.
Ăn xong cơm, mấy người nói đến tự mình động thủ, thì toàn bộ đều tìm hạng mục đi chơi hết.
Tây Sơn vốn dĩ là một khu nghỉ mát lớn, mà bọn họ chính là đặc biệt đến để xả stress.
"Anh đi hồ cá câu cá, trưa nay anh cả em sẽ trổ tài."
Anh cả Cố Khiêm cười với Cố Bắc Từ, Tử Duy phía sau đã cầm dụng cụ câu, A Kiêu vốn dĩ đang trêu đùa với cún khi nghe thấy, lập tức từ trong góc xông đến, nhíu mắt cười hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận