Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 967:

Chương 967:Chương 967:
Chương 967:
"Ông nội Hoắc, cháu rất nhớ ông, nhưng mà cháu hiện tại...
Cô làm sai nhiêu chuyện như vậy, làm tổn thương trái tim của quá nhiều người, đặc biệt là ba Hoắc và mẹ Hoắc, cô làm cho bọn họ khó chịu nhiều lân như vậy, làm gì còn mặt mũi nào mà bước chân vào nhà họ Hoắc chứ?
"Hiện tại cái gì? Cháu trở thành Cố tổng rồi liên khinh thường lão già này sao?”
Trong điện thoại, ông cụ Hoắc cố ý tức giận nói.
"Đương nhiên là không phải!"
Cố Bắc Từ vội vàng phủ nhận, sợ ông cụ Hoắc bởi vậy mà sinh ra hiểu lầm.
"Không phải vậy hôm nay cháu liên tới đây đi, chơi vài ván cờ với ông nội. Nói thật, là ông nội nhớ cháu, cháu chỉ cân tới, bọn họ ai cũng không dám ngăn cảm cháu!"
"Được, ông nội Hoắc, cháu nhất định sẽ tới."
Cố Bắc Từ nhịn cảm giác chua xót, lập tức đáp ứng.
Hiện giờ trên thế giới này, người tin tưởng cô, yêu thương từ đầu tới cuối không có nhiều lắm.
Cố Bắc Từ dập điện thoại, Triệu tổng phòng tài vụ lập tức vui vẻ nói.
"Cố tổng, đây là tài liệu của tôi..."
"Anh cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này cho anh, như thế ổn chứ?"
"Vậy thôi thật quá cảm ơn cô! Nếu không tôi mời cô một bữa cơm, ăn xong chúng ta lại đi!"
Tài vụ Triệu cũng đã thành tinh, lập tức đưa ra lời mời ăn cơm.
"Được nha."
Cố Bắc Từ cũng vui vẻ đáp ứng, tài vụ là trung tâm của tập đoàn, buổi sáng hôm nay cô lại đông bộ hoá di động của Đỗ Thư Tĩnh lần nữa, phát hiện một chút chi tiết mà cô không hiểu rõ lắm, vừa hay có thể trao đổi với bên tài vụ một chút.
Buổi tối, Cố Bắc Từ đem theo văn kiện lái xe đi tới nhà cũ của nhà họ Hoắc.
Cứ tưởng rằng cả đời này cánh cửa nhà họ Hoắc sẽ không mở ra cho cô thêm lần nữa, không nghĩ tới bảo vệ vẫn mở cửa cho cô như ngày trước.
Lúc cô lái xe qua, bảo vệ vẫn chào hỏi với cô giống như trước đây vậy.
Cô gật đầu cảm ơn, chậm rãi lái xe vào vườn hoa của biệt thự, nhìn những khung cảnh quen thuộc này, mũi cô có chút chua xót. Giờ khắc này cô thèm muốn được sống trong mơ hơn bao giờ hết, nếu như ở trong mơ, mẹ Hoắc nhất định sẽ nhiệt tình chạy ra nghênh đón cô, sau đó thảo luận cùng cô vê đề thi của Mensa, còn có khối Rubik.
Nếu như là cảnh trong mơ, dì Minh nhất định sẽ tươi cười nói cho cô biết hôm nay có rất nhiều món ngon, cô nhất định phải ăn nhiêu một chút.
Nhưng mà... đây không phải là cảnh trong mơ.
Hiện giờ dì Minh lúc này đã là quản gia, vẻ mặt không chút biểu cảm nào đứng ở cửa.
"Cố tiểu thư, Hoắc lão gia tử đang chờ cô ở lầu 3, cô trực tiếp đi lên là được.
"Cảm ơn."
Cố Bắc Từ có chút xấu hổ nói một tiếng cảm ơn, trong mắt dì Minh nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc.
Rốt cuộc Cố Bắc Từ trước đây, cũng không thèm để mắt những người quản gia và người hầu như bọn họ chứ đừng bao giờ nghĩ tới việc cô nói một câu cảm ơn. Cố Bắc Từ nghĩ gì đó rồi lại nói.
"Dì Minh, trước đó là do tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, có những chuyện làm không đúng, hiện giờ tôi chân thành xin lỗi.
Lúc cô nói xong câu này, dì Minh hoàn toàn sợ tới ngây người, vẻ mặt nhìn Cố Bắc Từ như nhìn một người xa lạ.
"Được rồi, tôi tới đưa tài liệu cho Hoắc tổng trước, sau đó đi tìm ông Hoắc."
Cố Bắc Từ biết dì Minh không thể tiếp thu ngay được, cũng có thể là đang suy nghĩ xem cô có đang diễn kịch hay không, cô cũng không giải thích được, đành phải nói rõ lý do mình đến, nắm chặt thời gian mà đi vào.
Đợi tới khi cô đi vào trong phòng khách, phía sau bỗng nhiên truyền tới giọng nói của dì Minh.
"Thiếu gia ở thư phòng trên lầu hai, đi vào tốt nhất nên gõ cửa."
Cố Bắc Từ dừng chân lại, khóe miệng hơi hơi cong lên.
"Cảm ơn dì Minhi"
Cảm ơn bà, đã cho tôi thêm một cơ hội nữa mà tha thứ cho tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận