Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 111:

Chương 111:Chương 111:
Chương 111:
Lòng người dễ thay đổi, anh ta đến năm ba mươi tuổi rốt cục mới nhìn rõ được điều này.
"Đường Dục, tỉnh lại đi! Trên đời này làm gì có cái gì là chân tình thật ý đâu? Tất cả đều là giả hết!"
Đường Dục nhếch khóe miệng cười châm biếm, cuối cùng lê bước chân nặng nề quay người đi xuống lầu, nhặt mấy bộ quần áo của mình trong đống bùn lầy dưới đất lên.
Xem ra tối nay anh ta chỉ có thể ngủ ngoài đường giống bọn ăn xin rồi.
Không, bây giờ anh ta còn chẳng bằng một đứa ăn xin...
Dường Dục men theo con đường lây lội đang định nhặt nối chiếc áo sơ mi cuối cùng, đột nhiên có một chiếc ủng đen giẫm lên cái áo sơ mi của anh ta, còn cố tình day day chân vài cái. Dường Dục nương theo chiếc ủng nhìn lên, sắc mặt liên thay đổi.
“Anh Triệu... sao anh lại tới đây?”
Ông chú đi ủng đầu trọc, phía sau còn dẫn theo một đám côn đồ, trong tay chúng không phải câm gậy bóng chày thì cũng là câm dao gọt trái cây.
“Hừt! Sao tao lại tới đây á? Đường Dục cmn mày vẫn còn dám nhắc đến à, mày nợ ông đây ba trăm vạn, DM lúc nào mày mới trả?"
Mặt ông chú đầu trọc hung ác trừng Đường Dục cực kỳ dữ tợn.
Trong lòng Đường Dục hoảng sợ, không dám tin phản bác lại: "Ba trăm vạn nào chứ? Rõ ràng tôi chỉ vay anh có hai mươi vạn thôi."
"Hai mươi vạn đó là tiên gốc, mày đã quá hạn trả nửa tháng rồi, lãi mẹ đẻ lãi con chính là ba trăm vạn. Hôm nay mày nhất định phải trả hết cho ông đây!"
Ông chú đầu trọc trợn mắt hung ác, tên côn đồ đứng bên cạnh lập tức xông tới vây chặn Đường Dục.
Mặt Đường Dục tái mét, không cam lòng nói với ông chú đầu trọc: "Tôi làm sao mà trả hết ba trăm vạn trong một ngày được chứ, tôi...
"Dcml Thằng ranh này mày muốn quyt nợ chứ gì? Không trả được thì đem mạng của mày ra đền!"
Giọng của ông chú đầu trọc vừa dứt, lập tức có hai tên côn đồ đi lên chế ngự Đường Dục, một tên trong đó đè tay anh ta lên mặt đất, tên còn lại giơ cái búa sắt lên cao.
"Hôm nay ông đây phế hai cánh tay của mày trước, để mày nhớ cho kĩ."
"Không được, các người không thể phế tay của tôi! Tôi còn phải làm việc, còn phải cho Vẫn Vẫn..."
Đường Dục liều mạng vùng vấy, anh ta không muốn trở thành người tàn phế, nếu anh ta trở thành người tàn phế rồi thì Vấn Vấn biết phải làm sao.
"Không thể phế tay của mày? Mày có tin bây giờ ông đây còn có thể lấy mạng của mày luôn không! Nếu mày đã không trả được tiền thì cứ mổ mày ra đem nội tạng đi bán lấy tiền để trả."
Ông chú đầu trọc chửi ầm lên, đám côn đồ bên cạnh lập tức rút dao gọt hoa quả đi về phía Đường Dục.
"Không, không, không! Cầu xin các người tha cho tôi đi!"
Trong lòng Đường Dục khổ sở van xin, chẳng lẽ hôm nay anh ta thực sự rơi vào đường cùng rồi sao? Lẽ nào ông trời lại ghét anh ta như thế? Nhất định muốn anh ta phải chết sao?
Chỉ cân cho anh ta thêm một cơ hội nữa, dù cho chỉ là một chút xíu cơ hội thôi cũng được! Anh ta chắc chắn sẽ làm lại từ đầu sống cho thật tốt, anh ta nhất định có thể trở lại như xưal
"Trụ Tử, ngây ra đó làm gì còn không mau ra tay đi!”
Ông chú đầu trọc lạnh giọng ra lệnh, nơi đây là thôn làng hỗn loạn dơ bẩn nhất trong thành phố Đế Kinh, bình thường ngay cả cảnh sát cũng không muốn tới đây.
Cho dù có người chết ở đây, có thể căn bản sẽ chẳng có ai phát hiện ra cả.
Đường Dục tuyệt vọng suy nghĩ, nếu như anh ta chết rôi, những người đó chẳng những sẽ không đồng tình, thậm chí còn có thể vỗ tay vui mừng ấy nhỉ?
Ai sẽ tới cứu một người mình đây tai tiếng lại còn là đồ phế vật bỏ đi không có tác dụng chứ?
Ánh mắt Đường Dục dần trở nên u tối, không còn sức lực tiếp nhận hiện thực này.
“Dừng tay!"
Một giọng nói trong trẻo êm tai vang lên, giống như âm thanh của tự nhiên vang lên ở hẻm nhỏ nơi cực kỳ bẩn thỉu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận