Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 739:

Chương 739:Chương 739:
Chương 739:
Đỗ Thư Tĩnh vui vẻ chào hỏi Hạng Hằng, nhưng không chỉ vậy, lúc cô ta bước tới gần cửa xe, Chiến Anh liên mở cửa, lộ ra người đàn ông với dung mạo tuyệt thế.
Nụ cười của Đỗ Thư Tĩnh càng tươi tắn hơn.
'A Triệt, không ngờ anh lại đích thân tới.
"Thư Tĩnh, lão đại là kiểu trực nam thẳng như sắt thép, làm gì có thời gian mà thương tiếc, đau lòng cho người khác, anh ấy chỉ là quan tâm đến kết quả nghiên cứu nên mới tới thôi."
Theo sau đó là Diệp Khản nôn oe, bất thình lình dội cho Đỗ Thư Tĩnh một chậu nước lạnh, nhưng mà cũng là nói ra sự thật.
"Người đâu?"
Người đàn ông với gương mặt vô cảm thốt ra hai từ.
'Em xem xem, anh nói đúng không? Lão đại chỉ quan tâm tới thành quả của em! Thật đúng là lạnh nhạt vô tình!"
Diệp Khản lập tức chỉ trích anh, kết quả là anh ta còn chưa kịp nói xong, liên bị ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông dọa sợ đến ngậm miệng lại.
"Cậu muốn tiếp tục ở lại châu Phi à? Diệp than đen?"
Chiến Anh không khách sáo đốp thẳng vào mặt Diệp Khản.
"Biến biến biến, cậu mới là than đen."
Đỗ Thư Tĩnh phớt lờ cuộc cãi vã của bọn họ, tiếp tục duy trì khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ.
"Tiểu Hoa sắp lên máy bay rồi, thí nghiệm của chúng ta cuối cùng sau bao nhiêu năm cũng đã thành công rồi, sau khi Tiểu Hoa uống thuốc, rốt cuộc cô ấy cũng nhớ ra chuyện hồi còn nhỏ, kết quả rất phù hợp với những gì chúng ta đã điều tra.
Em tin sau khi dùng thuốc này, A Từ nhất định có thể nhớ lại từng chút một ký ức giữa cô ấy và anh."
Giọng điệu của Đỗ Thư Tĩnh có vẻ rất vui mừng cho Hoắc Tư Triệt và Cố Bắc Từ, dường như không nghe ra có điều gì bất thường.
"ừ"
Người đàn ông nghe tới câu cuối cùng của Đỗ Thư Tĩnh, đôi mắt sâu thẳm của anh dường như có chút dao động, anh lướt qua Đỗ Thư Tĩnh, nhìn cô gái phía sau cô ta.
Lúc bọn họ bắt đầu thử nghiệm, cô bé mà họ tìm được, cô bé giống như Cố Bắc Từ, bị mất ký ức về thời thơ ấu, nhưng mà những người thân của cô ấy lại nhớ những ký ức này.
Cô bé ấy hiện tại đã trưởng thành, tình nguyện thử thuốc, cả gia đình đã ký vào giấy bảo lãnh, sau khi Đỗ Thư Tĩnh thuyết phục, Hoắc Tư Triệt mới đồng ý cho thử nghiệm.
Lúc này, Tiểu Hoa bước tới chỗ Hoắc Tư Triệt, vui vẻ cười nói với anh.
"Đại ca, bao nhiêu năm rồi anh vẫn đẹp trai như vậy, không hề thay đổi chút nào. Cảm ơn anh, em đã nhớ lại tất cả mọi chuyện trước kia rồi!"
"Thật chứ?"
Người đàn ông dùng đôi mắt sắc bén quan sát cô gái nhỏ một cách tỉ mỉ, hễ có chút sơ hở nào, anh có thể bắt được.
Nhưng mà... không phải vậy.
Đôi mắt của cô gái nhỏ mở to, không nhìn ra chút giả dối nào.
Đỗ Thư Tĩnh ở bên cạnh cô ấy, đôi mắt tràn đầy tự tin, nhớ lại cuộc trò chuyện với bác sĩ tối hôm qua.
"Đỗ tiểu thư, cô yên tâm, Tiểu Hoa đã bị chúng tôi thôi miên nên cho rằng mình bị mất trí nhớ, đợi sau khi cô ấy uống thuốc xong, cô đưa sợi dây chuyền này cho cô ấy, cô ấy tự nhiên sẽ nhớ ra, đến lúc nào đó cô ấy cũng tự mình cho rằng bản thân bị mất trí thật. Hoắc tổng căn bản không thấy chút sơ hở nào.
Đợi tới khi Cố Bắc Từ dùng loại thuốc mới này của chúng ta, cô ta sẽ quên hết mọi ký ức của bản thân và Hoắc tổng, rồi cô ta sẽ biến thành phế vật có tính khí khó chịu, nóng nảy! Với kiểu người như Hoắc tổng, đương nhiên chỉ có cô mới xứng với anh ta...
Nghĩ tới đây, khóe miệng Đỗ Thư Tĩnh liền cong lên.
"Chiến Anh, mang về kiểm tra."
Mấy phút trôi qua, Hoắc Tư Triệt rời mắt khỏi Tiểu Hoa, nhàn nhạt nhìn Chiến Anh.
"Vâng, chủ tử."
"Không phải chứ, lão đại, ngay cả Thư Tính mà anh cũng không tin sao? Cô ấy vì anh mà ở nước ngoài nghiên cứu thuốc bao nhiêu năm, bây giờ có kết quả, anh lại bảo Chiến Anh mang đi kiểm tra lại? Cô ấy tốt với anh như vậy, sao có thể hại anh chứ! Anh thực sự khiến em cảm thấy đau lòng đấy!"
Giọng Chiến Anh vừa rơi xuống, Diệp Khản liền cáu kỉnh chỉ trích Hoắc Tư Triệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận