Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1045:

Chương 1045:Chương 1045:
Chương 1045:
Mũi đột nhiên nóng lên khô khan, có sự kích động sắp phải chảy máu.
Xong rồi xong rồi! Cô sẽ không ở trong hoàn cảnh mỹ lệ này mà chảy máu mũi trước mặt Hoắc Tư Triệt chứ?
Vậy thì đại ma vương sẽ cảm thấy cô vô cùng thô lỗ, vô cùng hám sắc!
Bầu không khí hạng nhất trong hoàn cảnh này, trong não cô nghĩ là không có thực, cũng thật sự đủ rồi.
Cố Bắc Từ khắc chế sự kích động nên ấn mũi mình lại, cảm thấy máu mũi thật sự sắp chảy xuống rồi, hình tượng xấu như thế, tuyệt đối không thể để cho đại ma vương thấy được!
Em em em em em, không có chạy...
Cố Bắc Từ chột dạ cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn vào mắt đại ma vương, chỉ đành chớp mắt nhìn xuống mặt nước. Có lẽ lúc người ta càng căng thẳng não càng trở nên hô đồ, ngũ quan trở nên vô cùng mẫn cảm, nhiệt độ khô nóng, hơi thở của anh gân sát bên cô, mỗi một phút đều có thể làm dâng lên sự kích động trong lòng cô.
Nhưng trong giây phút quan trọng này, cô tuyệt đối không thể kích động!
Mà nước trong hồ bơi vô cùng mời gọi, cô chỉ cần không cẩn thận một chút liền nhìn thấy ẩn núp dưới mặt nước, thứ càng không nên thấy...
Mặc dù đại ma vương mặc một chiếc quần nhỏ, nhưng không thể che giấu được vật cực to...
Mà cô chỉ có thể nhìn lại không thể làm được gì hết, Cố Bắc Từ trong lòng thất vọng tự châm biếm bản thân cô.
Cố Bắc Từ à Cố Bắc Từ, tốt hơn hết là bây giờ mày bị mù luôn điI
Cô tự đắm chìm trong thế riêng của mình, lại không phát hiện xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, bâu không khí khô nóng vì cô mà từng chút một lạnh xuống.
Thấy cô từ đầu đến cuối cắm mặt xuống nước không nói câu gì, đáy mắt của Hoắc Tư Triệt vì cô chủ động tìm đến anh mà sự vui vẻ từ từ giảm xuống, dần dần u ám, anh hơi nghiêng người dựa gần lại cô, cô bỗng nhiên vô thức dựa về phía sau.
Thực ra Cố Bắc Từ sợ rằng mình không khống chế được suy nghĩ trong nội tâm, nếu không trực tiếp bá vương dùng sức kéo cung rồi!
Mà cái động tác cực kỳ nhỏ này trong mắt anh lại là lại một tâng ý nghĩa khác, khiến cho anh như rơi vào hố lạnh.
"Em không có chuyện gì để nói với anh sao?"
Âm thanh trầm thấp đó lọt vào tai của Cố Bắc Từ, hoàn toàn xuyên qua sự cô đơn và hiu quạnh sâu sắc.
Anh đường đường là đế vương cao cao tại thượng ở Đế Kinh, chưa từng biết cúi đầu là gì, cũng chưa từng đối với một người thấp bé như này bằng cái ngữ khí như thế?
Chỉ một câu này mà khiến cho mấy thứ không thực tế trong não của Cố Bắc Từ toàn bộ lập tức biến mất, chỉ còn lại đầu ngón ngứa ran đến đau lòng.
Cô hoảng loạn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn mặt của đại ma vương phủ định.
"Không phải không phải, em có chuyện, rất nhiêu chuyện muốn nói với anh"
Giây đó cô đối diện với ánh mắt của đại ma vương, sự u ám trong đáy mắt của anh vẫn chưa tan biến, lòng Cố Bắc Từ liên cảm thấy nặng nề, áy náy không còn sức lực nào hết. Cô lại mắc lỗi rồi, trong thực tế, cô chưa từng cho anh có cảm giảm giác an toàn.
Cô chưa từng giải thích với anh, cô đang làm cái gì, mục đích là gì, chưa từng giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa cô và Tưởng Ngọc Đường với anh, tại sao Tưởng Ngọc Đường vẫn ung dung sống tốt.
Cô cứ như thế để sót, đại ma vương là thật sự mất trí nhớ rồi, một điểm nhỏ trong giấc mơ anh cũng không biết, vì vậy tất cả đều là bắt đầu lại từ đầu, bao gồm cả việc giải mã từ tận đáy lòng của anh, cái mấu chốt Tưởng Ngọc Đường này.
Bỗng nhiên lúc này, ánh mắt của cô vô thức nhìn xuống ngực của anh, hai vết sẹo nguệch ngoạc tạo thành chữ "Bắc" rõ rệt, đột ngột xuất hiện trước ngực không tì vết của anh.
Thậm chí còn không kịp băng bó vệ sinh sạch sẽ, chỉ đành để cho miệng vết thương lở loét, biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Hoắc Tư Triệt theo ánh mắt của cô cúi đầu nhìn lên ngực của mình, ký ức có phân mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận