Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 868:

Chương 868:Chương 868:
Chương 868:
Ánh hoàng hôn chiều tà, bên ngoài bệnh viện tư nhân, một hàng siêu xe sếp dài.
Một đoàn người đi theo Hoắc Tư Triệt từ bệnh viện đi ra. Đỗ Thư Tĩnh mở cửa xe cho anh.
'A Triệt, thuốc này trong vòng 48 tiếng mới phát huy hiệu quả, tác dụng của thuốc có phần hơi mạnh, có điều anh ngủ một xíu là ổn, đợi một lát em đưa anh về Hoắc gia, mẹ Hoắc nói mẹ đã mấy tháng rồi chưa gặp được anh, mẹ thật sự rất nhớ anh."
"Được.
Anh bình thản gật đầu, sau đó khom người ngồi vào xe, trong ánh mắt sâu thẳm của anh đã chỉ còn lại sự hờ hững, dường như sẽ không vì một người nào đó mà phát sáng nữa, trong lúc này, anh lại là cái người mà các doanh nhân của cả Đế Kinh này biết đến là không có cảm xúc, là Đế Vương lạnh lùng đã mất đi nhiệt độ của loài người.
"Diệp Khản, đưa tài liệu đến nhà Hoắc gia."
Ánh mắt Hoáắc Tư Triệt lạnh lùng nhìn vê phía Diệp Khản, không đợi Diệp Khản trả lời, Đỗ Thư Tĩnh lập tức chen ngang ngắt lời.
"Này... A Triệt, anh cứ an tâm dưỡng sức đi, tài liệu trong mấy ngày tới cứ để cho em xử lý, anh yên tâm trong vòng ba tháng em đã có thể đối phó được phần lớn rồi."
Lúc cô nói câu này, Chiến Anh kế bên cau mày lại, trong Hoắc Thị vẫn chưa có người nào dám ở trước mặt ông chủ vượt quá chức phận, mà giây tiếp theo...
Hoắc Tư Triệt lại bỗng nhiên gật đầu, không có bất kỳ ý kiến gì cả. "Được, vất vả cho cô rồi."
"Không vất vả chút nào cả! Chỉ cần anh khỏe mạnh là được!"
Trong ánh mắt của Đỗ Thư Tĩnh hiện lên sự u ám, xem ra hiệu quả của thuốc này thật sự không tôi mà, đây là lần đầu cô ta nghe Hoắc Tư Triệt nói lời cảm ơn với cô ta.
Mà sắc mặt của Chiến Anh lại càng thêm kinh ngạc, không phải nói là thuốc đó chỉ khiến cho ông chủ quên đi Cố Bắc Từ, sao đến thái độ đối với Đỗ Thư Tĩnh cũng thay đổi rồi?
Lẽ nào thuốc này không chỉ đơn thuần là thuốc mất trí nhớ?
Anh ta vẫn chưa kịp suy nghĩ kỹ, thì Diệp Khản ở bên cạnh ngược lại vui vẻ cảm kích nói.
"Lão đại quên đi Cố Bắc Từ, cuối cùng cũng có thể phát hiện Đỗ Thư Tĩnh tốt như thế, anh xem hai người bọn họ mới là Thần điêu hiệp lữ, trời sinh một cặp mài! Phải không, Chiến Anh?”
Diệp Khản không những bộc lộ cảm xúc của mình còn muốn kéo Chiến Anh vào để cùng nhau đánh giá.
Chiến Anh liếc một phát, hùa theo lấy lệ nói.
"Phải phải phải, anh chính là cái tên thích ba lắc ba xàm!"
"Chiến Anh, hôm nay anh ăn trúng thuốc súng à, sao cứ thích cãi nhau với tôi thế? Tôi không phải chỉ là để Đỗ Thư Tĩnh tìm đến chỗ này thôi sao, nhưng sau đó lão đại đau có phát hỏa, anh ở đây tức giận cái gì chứ 2ˆ
Dáng vẻ Diệp Khản vừa ngốc còn cố chấp, Chiến Anh đi thẳng đến phía sau xe.
"Tôi không thèm để ý đến anh!"
Lúc này, Đỗ Thư Tĩnh đóng cửa xe lại, có một người đàn ông mặc vest đen lễ độ cung kính đi đến trước mặt Đỗ Thư Tĩnh. "Đỗ tổng, cái bệnh viện này nên xử lý thế nào ạ?"
"Phá nó."
Đỗ Thư Tĩnh ghen ghét nhìn qua phía bệnh viện, cứ nghĩ đến cái con tiện nhân Cố Bắc Từ kia lại cùng A Triệt của cô ta ngày ngày ở cùng nhau trong đó, lòng cô ta càng thêm điên cuồng.
Cô ta lạnh lùng mở miệng, nếu như hôm nay kế hoạch của cô ta toàn bộ đều trở thành hiện thực, thì bản chất của cả người sẽ bộc lộ ra hoàn toàn.
"Vâng, em đã cho người tiêu hủy hết đồ vật bên trong, tối nay sẽ kêu người qua đây dỡ bỏ."
"Làm tốt lắm!"
Đỗ Thư Tĩnh nhếch khóe môi lên, quay người định lên xe của Hoắc Tư Triệt, tay đã nóng lòng đặt lên tay cầm cửa xe, nhưng lúc này lại đụng phải ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận