Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 931:

Chương 931:Chương 931:
Chương 931:
Cố Bắc Từ gật đầu cảm ơn người của cục an ninh quốc gia, quay người rời khỏi ban công, ngay lập tức liên kiểm tra xem cô có bị mất đồ hay không. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là cô không những không mất gì mà cả tủ quần áo, tủ trang điểm và thậm chí cả chiếc giường đều được một bóng đen nào đó sắp xếp cẩn thận.
Thậm chí, nhiều thứ còn được xếp theo thứ tự mà cô ấy hay dùng, từ trước ra sau.
"Chẳng lẽ nào đây lại là... gặp được cô gái ốc sên rồi?"
(Lưu ý: Cô gái ốc sên là một nhân vật trong truyện dân gian chuyên dọn dẹp và nấu ăn trong khi những người khác đi vắng. )
Hàng loạt câu chuyện cổ tích lóe lên trong đầu Cố Bắc Từ, nhưng cái bụng đói côn cào không cho phép cô tiếp tục ảo tưởng, mặc dù bóng đen đáng sợ nhưng có vẻ như anh ta đã không làm điêu gì xấu mà còn giúp cô dọn dẹp việc nhà, cô tạm thời tha thứ cho anh ta.
Khi cô bước vào bếp, một mùi thức ăn nồng nặc bốc lên khiến cả người của cô theo chiều gió đến trước bếp ga.
Trên quây là một đĩa sườn xào chua ngọt và tôm chiên, trên bếp ga còn có một nồi cháo khoai mỡi
Cố Bắc Từ hoàn toàn choáng váng.
Rốt cuộc người nào lại lặng lẽ lẻn vào nhà để chăm sóc cô, lại còn quá quen thuộc với khẩu vị và sở thích của cô như vậy, chẳng lẽ lại là... dì Phúc sao?
Trong đầu Cố Bắc Từ nghĩ đến câu trả lời này, ngay sau đó nhanh chóng đã gạch bỏ câu trả lời đó.
Dù sao cũng không chắc là dì Phúc, với thân thể bằng xương bằng thịt như dì Phúc, không thể trực tiếp từ ban công lầu hai mà trở mình lao xuống được!
Rốt cuộc cuối cùng sẽ là ai đây?
Cố Bắc Từ vừa rửa đôi đũa vừa suy nghĩ, không chịu nổi nên đã nếm thử một miếng sườn.
Mùi vị này... sao lại mùi vị này giống hệt mùi vị mà anh hai đã làm trong mơ?
"Chẳng lẽ nào là anh hai?"
Cố Bắc Từ kìm lòng không được nên đã hét lớn lên, lúc này ngoài cửa sổ phòng bếp đột nhiên vang lên tiếng gạch ngói bị vỡ, trên nóc nhà có người!
"Anh hai! Là anh phải không? Anh hail"
Trong lúc cấp bách ngàn cân treo sợi tóc đó, Cố Bắc Từ thò người ra ngoài phía hướng mái nhà hét lớn, nhưng ngoài một nửa những viên ngói bị vỡ cô đều không thấy gì nữa, và thay vào đó cô đã thu hút mọi người từ cục an ninh quốc gia.
"Cô Từ, xin hỏi có chuyện gì xảy ra không?”
"Xin hỏi các anh có nhìn thấy anh hai của tôi không?"
Cố Bắc Từ vô thức hét lên với người của cục an ninh quốc gia.
"Anh hai của cô? Anh ta không phải là đã bị buộc tội giết người..."
Một câu thẳng thắn buột miệng thốt ra, may mà, khi nói đến câu cuối cùng thì đã bị đồng nghiệp bịt miệng lại.
Vẻ mặt của Cố Bắc Từ tối sầm lại, cô xua tay nói.
"Không có gì, các vị đã cực khổ rồi."
Những cử chỉ không bình thường này nhất định là đang tưởng nhớ tới anh hai rồi, cho nên cô cho rằng anh hai sẽ từ cõi chết sống lại sao. Kỳ thực, anh hai chưa từng đến Tân Đông, anh ấy lại còn không biết nấu ăn, đừng nói là nấu ra những món có mùi vị ngon như vậy.
Nói không chừng có thể là do Tư Thần đã sắp xếp người đến chăm sóc cho cô, mà gần đây cô đã quá mệt mỏi rồi, luôn luôn gặp các ảo giác.
Cố Bắc Từ tự an ủi bản thân đi đến trước bàn ăn, vừa ăn cơm, vừa gửi tin nhắn cho Tư Thần hỏi thăm thông tin.
Căn phòng khách lại trở nên vắng vẻ, trống rỗng và to lớn, mặc dù ăn những món ăn thơm phức, nhưng Cố Bắc Từ lại cảm thấy bản thân đặc biệt không nuốt nổi.
Khi nghĩ đến Đại Ma Vương tan làm, vẫn đồng ý hẹn hò với Đỗ Thư Tĩnh trước mặt cô, trong lòng cô càng cảm thấy càng buồn phiên hơn!
"Hát xì!"
Phòng ăn riêng của nhà hàng Tây cao cấp Amersdam, chỗ ngồi này nhìn không sót bất cứ gì quang cảnh của thành phố vê đêm, kết hợp với tiếng nhạc Jazz nhẹ nhàng sảng khoái, hiếm khi thấy Hoắc Tư Triệt hắt hơi.
"Hắt xì, anh suy nghĩ gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận