Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 594:

Chương 594:Chương 594:
Chương 594:
Người này rõ ràng có thể dựa vào mặt để điên đảo chúng sinh nhưng lại cứ khăng khăng muốn dùng giọng hát trâm thấp, người đàn ông giết người vô hình.
Thiên vương - Phó Lan Chi.
Cũng là thần tượng của cô, trong lúc mất mát, đau lòng, nản chí, cô thích nhất chính là nghe nhạc của ông ấy.
Lại không ngờ được, hôm nay lại sẽ gặp được ông ấy ở đây.
Nhất thời Cố Bắc Từ hoá đá ngay tại chỗ, nửa ngày cũng chẳng có phản ứng.
Hai người đàn ông luộm thuộm cẩu thả đều không chú ý tới sự thay đổi của cô, vẫn tự mình nói chuyện rất hăng Say.
"Ông cũng nghe thấy rồi đấy, chất giọng của cô nhóc này thật như âm thanh tự nhiên, rất có tương lai đó, nói không chừng còn có thể vượt qua Vân Triều kìa!"
"Vượt qua Vân Triều?"
Trên mặt Phó Lan Chi rõ ràng thể hiện vẻ mặt không tán đồng, nhưng không đại biểu việc ông ấy phủ nhận chất giọng của Cố Bắc Từ.
"Cô bé, cháu tên là gì?”
Ông nghiêng mặt nhìn về hướng Cố Bắc Từ, một đôi mắt xanh lam chứa nhiều câu chuyện phản chiếu khuôn mặt của thiếu nữ.
"Cháu tên là Cố Bắc Từ ạ, cháu... là thần tượng của chú, à không, cháu là fan hâm mộ của chú!"
Cố Bắc Từ hít sâu một hơi, tự cho rằng đã bình tĩnh rồi mở miệng, nhưng mà vừa nói đến câu thứ hai liền lộ tẩy luôn rồi.
Người trong phòng đồng thời cười to, Phó Lan Chi cũng nhàn nhạt ngầm cười một tiếng.
Vị này rõ ràng nhiều tuổi như chú Viên nhưng lại có một khuôn mặt lớn lên như người đàn ông hai mươi lăm tuổi, lâu nay vẫn giống như sát thủ với thiếu niên thiếu nữ.
Ở trong giới âm nhạc Hoa Ngữ ngày càng mê mẩn, duy chỉ có ông ấy là một kỳ tích, trên có fan hâm mộ bảy, tám mươi tuổi, dưới có fan hâm mộ mười mấy tuổi, mỗi năm ông ấy cho ra một album mới, mỗi lần ra album đều giống như một thời hoàng kim.
Hơn mười năm nay, ông ấy đã sống thành một truyên kỳ của thời đại này, cũng trở thành ký ức tuổi trẻ của một lớp người.
"Cô bé, dạo này chú có một bài hát cân một giọng nữ cộng tác, cháu có hứng thú không?”
"Cháu ạ? Cháu có thể ạ?"
Cố Bắc Từ trừng to mắt, sững cả người chỉ vào bản thân.
Bài hát của Phó Lan Chi trước nay đều là một mình ông ấy hát, ngoại trừ bài hát từ bảy năm trước kia thì chưa từng cùng hát với bất kì ai, ngay cả đàn ông cũng không.
"Ừ, miễn cưỡng có thể đấy."
Phó Lan Chi có chút ghét bỏ Cố Bắc Từ, rất thẳng thắn nói trắng ra luôn.
"Trong mắt của ông ta ngoại trừ giọng hát của mẹ cháu thì ông ta chẳng công nhận ai hết, A Từ, cháu không cần để ở trong lòng."
Viên Trạch Văn đứng một bên vội vàng giải thích nói.
"Ông nói cái gì? Con bé là con gái của Tô Vân Triều?"
Lần này tới lượt Phó Lan Chi ngạc nhiên nhướng mày.
Sao, tên trực nam mù mặt nhà ông chẳng lẽ không nhìn ra à?" Viên Trạch Văn không khách khí oán hận nói.
"Ách... bây giờ nhìn thì, vẫn là có chút giống nhau."
Phó Lan Chi vì để không yếu thế trước mặt Viên Trạch Văn mà cố ý làm dáng vẻ giả bộ như đã nhìn ra, chững chạc đàng hoàng đánh giá.
Cố Bắc Từ Pphụt một cái cười ra tiếng, không nghĩ tới Phó Lan Chi cô vẫn luôn coi là thân tượng lại là một ông chú thân kinh thô ngốc nghếch đáng yêu.
"Thế nào? Cháu đã nghĩ rõ ràng chưa?"
"Cháu muốn bản demo của bài hát này trước được không ạ?”
Cố Bắc Từ nghiêm túc mở miệng nói.
Cô sợ bản thân không khống chế tốt được, đến lúc đó không hiệu quả không tốt, trái lại làm Phó Lan Chi thất vọng. "Cũng được.'
Phó Lan Chi sảng khoái gật đầu, đẩy cửa ra liền tiến vào trong gian phòng lấy tai nghe đeo lên, đi tới bên micro.
Viên Trạch Văn ở bên ngoài lập tức hiểu ý phát bản demo của bài hát ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận