Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1133:

Chương 1133:Chương 1133:
Chương 1133:
"Sẽ có hậu quả thế nào?”
Trong lòng Cố Bắc Từ căng thẳng, vội vàng truy hỏi bác sĩ Dịch Đăng.
"Haiz, lúc trước Đỗ Thư Tĩnh không chỉ là hủy diệt trí nhớ của cô mà càng muốn khiến cô trở nên hung hăng, loại thành phần này ở trong cơ thể tạo ảnh hưởng sâu xa, đây cũng là do tôi sơ sẩy, cũng không cho cô uống thuốc khắc chế, dẫn tới việc gần đây cô liên bộc phát ra.
Nếu như cô liên tục không thể khống chế được cảm xúc, trái tim nhân tạo tuyệt đối không chịu nổi cái áp lực này, đến lúc đó liên sẽ...
Bác sĩ Dịch Đăng nói tới đây không nói thêm gì nữa, mà lại làm một động tác cắt cổ chết.
"Khó trách tôi ở bến tàu..."
Cố Bắc Từ khiếp sợ mở to hai mắt ra nhìn, cô còn cảm thấy tại sao lúc mình ở kho hàng lại đột nhiên phát cuồng như vậy, hoá ra là vì điều này.
"Kế tiếp cô cần phát ngoan ngoãn uống thuốc tôi kê cho, nếu như ảnh hưởng của tác dụng phụ này không thể trừ tận gốc, khả năng tương lai sẽ di truyền cho con cái."
Bác sĩ Dịch Đăng vừa làm kiểm tra xong vừa nghiêm túc nói.
"Sẽ ảnh hưởng tới con cái?"
Nghe thấy câu nói này, Cố Bắc Từ lập tức ngồi ngay ngắn, sắc mặt cô càng thêm nghiêm túc lên, cô và Đại Ma Vương còn đang nghênh đón ngày lành, cô tuyệt đối không cho phép con mình trong tương lai phải chịu ảnh hưởng của cô, sinh ra liền phải trải qua thống khổ.
"Bác sĩ Dịch Đăng, hiện tại anh hãy kê thuốc cho tôi đi, tôi nhất định sẽ nghiêm túc làm theo những gì anh nói!" "Như vậy mới tốt chứ."
Bác sĩ Dịch Đăng nhướng mày, sau đó cất ống nghe bệnh đi, xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.
Cố Bắc Từ đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng truy hỏi.
"Triệt ca ca hiện giờ đang ở nơi nào? Tôi muốn đi gặp anh ấy."
Tuy rằng trái tim của cô đã chịu ảnh hưởng rất lớn, nhưng mà hẳn là không ảnh hưởng tới việc đi lại của cô đi?
"Cái này...
Không nghĩ tới vấn đề đơn giản như vậy lại khiến sắc mặt của Dịch Đăng đột nhiên nhanh chóng thay đổi.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì không ổn sao? Hay là... các người có chuyện gì muốn gạt tôi?"
Trực giác của Cố Bắc Từ cảm nhận được có gì đó khác thường.
"Đương nhiên không có gì là không ổn, anh ta đang làm phẫu thuật đơn giản, chẳng qua cô cần phải nghỉ ngơi trước cho tốt đã, ngày mai tôi dẫn cô đi xem anh ta.'
Bác sĩ Dịch Đăng dùng tốc độ cực nhanh nói.
"Được.
Cố Bắc Từ gật gật đầu, lúc này Dịch Đăng mới thở phào một cái dưới đáy lòng, xoay người đi ra ngoài, còn cố ý thay cô đóng cửa lại.
Cửa đóng lại vang lên một tiếng "Lạch cạch", sắc mặt Cố Bắc Từ lập tức trâm xuống.
Vừa nãy, bác sĩ Dịch Đăng nói dối!
Cố Bắc Từ kiêm chế cảm giác thấp thỏm, nỗ lực để cho mình đừng suy nghĩ bậy bạ.
"Không có việc gì, anh ấy nói rằng không có việc gì!
Chờ đến khi âm thanh đi lại bên ngoài hành lang dần dần biến mất, dân dần yên lặng xuống, Cố Bắc Từ lập tức xoay người đi xuống giường, lặng lẽ kéo cửa phòng bệnh ra.
Tuy rằng bên ngoài có chút tối, nhưng cũng may Cố Bắc Từ cực kỳ quen thuộc với phòng nghiên cứu của bác sĩ Dịch Đăng, cô chạy thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
"Kẽo kẹt!" Một tiếng.
Mang theo tâm trạng thấp thỏm, Cố Bắc Từ chậm rãi đẩy cửa phòng chăm sóc đặc biệt ra, cảnh tượng trước mắt khiến tiếng nháy mắt cô hít phải một hơi lạnh.
Hoắc Tư Triệt yên tính nằm ở trên giường bệnh, trên người cắm đủ các loại ống, bốn phía không có bất cứ âm thanh nào, chỉ có tiếng dụng cụ theo dõi lạnh băng phát ra âm thanh tí tách.
Giống như tiếng sinh mệnh dần trôi đi... “Tại sao lại như vậy?”
Cố Bắc Từ khó có thể tin được mà bổ nhào vào trước giường bệnh.
“Triệt ca cal"
Cô cẩn thận nắm lấy tay người đàn ông, nhưng lòng bàn tay của anh lạnh lẽo, không còn cảm giác ấm áp như trước.
Cái loại cảm giác anh sẽ rời đi này, lại lân nữa ngập tràn vào trong trái tim Cố Bắc Từ, nước mắt như vỡ đê.
Anh làm sao vậy? Anh đã nói không có việc gì, anh đã nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận