Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1132:

Chương 1132:Chương 1132:
Chương 1132:
Hoắc Tư Triệt dùng sức gật gật đầu.
"Thật tốt quá..."
Cố Bắc Từ thở dài nhẹ nhõm một hơi, tia sức lực cuối cùng trong một khắc liên sụp đổ toàn bộ ngay tại đây.
May mắn thay, lân này không xảy ra chuyện gì.
Cô thâm cảm thấy may mắn từ tận đáy lòng, lập tức liên rơi vào bóng tối.
Tỉnh lại một lần nữa, Cố Bắc Từ ngửi thấy mùi nước sát trùng gay mũi, chậm rãi mở mắt.
"A Từ, em tỉnh rồi sao?"
Mép giường, anh cả lập tức quan tâm duỗi tay sờ trán của cô.
Cố Bắc Từ theo bản năng giãy giụa muốn ngồi dậy từ trên giường nhưng lại bị anh cả đè lại.
"Đừng nhúc nhích, bác sĩ nói trái tim nhân tạo của em xảy ra vấn đề, cần phải giữ bình tĩnh."
Cố Bắc Từ vội vàng vội vàng hỏi.
“Triệt ca ca đâu?”
"Cậu ấy còn sống, em yên tâm."
Vì để giữ cho Cố Bắc Từ bình tĩnh, anh cả tận lực nói ít mà ý nhiều.
'Vậy anh hai...
"Tình huống của em ấy càng nhẹ hơn, đã gắp viên đạn ra khỏi chân rồi, nằm trên giường tĩnh dưỡng hai tháng là ổn thôi. Mặt khác, còn có một tin tức tốt, Tử Duy vừa kịp bắt tên khốn kia từ nước ngoài trở vê, Tiểu Thất đã được phán vô tội.
"Thật tốt quá! Thật sự quá tốt rồi!"
Nghe thấy tin tức tốt này, Cố Bắc Từ hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Trước đó anh không có nói cho em biết nguyên nhân là bởi vì Tiểu Thất đang chấp hành nhiệm vụ ở Quốc An, yêu cầu bảo mật, kể cả là em. Chẳng qua hiện giờ nó đã hoàn thành nhiệm vụ, được điều khỏi Quốc An, hiện giờ có thể sinh hoạt như người bình thường, cũng có thể đoàn tụ bình thường với chúng ta rồi."
Nói tới đây, trong mắt anh cả Cố Khiêm cũng hiện lên một tia sáng dịu dàng, đứa em trai này của anh đã phải chịu quá nhiều gian khổ.
"Nếu như ba mẹ có thể biết được, nhất định sẽ rất vui..."
Cố Bắc Từ nhẹ nhàng cảm khái, đột nhiên, bác sĩ Dịch Đăng trâm mặt đẩy cửa ra.
"Ông đây thì rất không vuil"
"Ách... Bác sĩ Dịch Đăng."
Không biết vì cái gì, lần này trông thấy bác sĩ Dịch Đăng, Cố Bắc Từ lại theo bản năng cảm thấy hơi chột dạ.
Ở trước mặt bác sĩ và giáo viên, mọi người luôn có thói quen lúng túng. "Tiểu tổ tông, cô còn ngại mình lăn lộn chưa đủ hay sao? Cô có thể đừng có lăn lộn nữa có được không? Tôi cũng đã một đống tuổi rồi, cô còn muốn đấu trái tim với tôi sao?"
Bác sĩ Dịch Đăng đột nhiên nói với vẻ mặt mệt mỏi, giọng điệu phá lệ tang thương khiến cho Cố Bắc Từ cảm thấy không thích ứng lắm mà nhướng mày.
"Bác sĩ Dịch Đăng, sao anh đột nhiên nói chuyện cổ quái như vậy chứ? Đừng quên năm nay anh mới có 30 tuổi thôi."
“Tôi...
Trong mắt Dịch Đăng hiện lên vẻ phức tạp mà Cố Bắc Từ không hiểu được, sau đó chuyển chủ đề.
"Cố tổng, làm phiền anh ra ngoài một lát, tôi phải kiểm tra thân thể cho em gái anh."
"Làm phiền bác sĩ Dịch Đăng."
Anh cả lễ phép nói lời cảm ơn, trước khi rời đi còn không quên dặn dò cô. "Ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ.'
"Em đã biết, bảo đảm nghe lời."
Cố Bắc Từ nhanh chóng hứa hẹn, cửa vừa đóng lại, sắc mặt bác sĩ Dịch Đăng liền suy sụp xuống, Cố Bắc Từ lập tức lại khẩn trương.
"Bác sĩ, anh có thể nói cho tôi biết sự thật được không, có phải Triệt ca ca anh ấy...
Từ sau khi tỉnh lại đến bây giờ, cô vẫn chưa được nhìn thấy Đại Ma Vương, mặc dù anh cả nói Đại Ma Vương không có việc gì, trái tim cô vẫn luôn cảm thấy bồn chồn.
"Anh ta còn chưa có chết, cô vẫn nên lo lắng cho chính cô trước đi!"
Dịch Đăng trợn tròn mắt, lấy ống nghe bệnh ra, một bên ý bảo Cố Bắc Từ phối hợp, một bên nói.
"Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, trái tim này của cô là trái tim nhân tạo, vốn dĩ đã không tốt rồi, bảo cô cố gắng duy trì cảm xúc ổn định, nhưng mà cô vẫn không vâng lời!"
"Bác sĩ, tôi cũng là bất đắc dĩ..."
Cố Bắc Từ lúng túng mở miệng, không nghĩ tới bác sĩ Dịch Đăng thở dài đánh sượt.
"Có lẽ cô không biết, tôi muốn cho cô khống chế cảm xúc, một phần là bởi vì trái tim, mà phân khác, là từ nhỏ cô đã bị Đỗ Thư Tĩnh hạ thuốc, bởi vì nghiên cứu chưa toàn vẹn, tác dụng phụ so với thuốc Hoắc Tư Triệt uống còn nghiêm trọng hơn, ảnh hưởng sâu nữa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận