Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 212:

Chương 212:Chương 212:
Chương 212:
"A Từ, con cũng đã lớn rồi đừng có không hiểu chuyện như vậy, để cho anh cả con tranh thủ thời gian ra ngoài đi!"
Ngay cả ba Cố cũng thấy không vui nhìn chằm chằm Cố Bắc Từ.
"Con...
Cố Bắc Từ không dấu vết tránh khỏi tay Tô Phù Dung, dưới tình thế cấp bách không thể không nói.
"Chẳng qua con muốn ngồi xe anh cả quá giang một chuyến trở về Phượng Hoàng mà thôi. Anh cả, anh đến công ty không phải chúng ta thuận đường sao?”
Nếu đã không thể ngăn cản anh cả ra ngoài, vậy thì lùi một bước, trước cứ đi theo anh ấy đã.
Anh cả vừa muốn lên tiếng nói chuyện, Tô Phù Dung lập tức cướp lời. "Bây giờ đã mấy giờ rồi, gân đây không phải Hoắc Tư Triệt đi công tác không có ở nhà sao, tối nay con cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi."
"Dì, làm sao dì đối với lịch trình của Triệt ca ca so với con còn hiểu rõ ràng hơn như vậy, ngộ nhỡ tối hôm nay anh ấy trở vê nhà, thấy con không có ở nhà lại tức giận!
Dì khẳng định tối hôm nay anh ấy không trở vê?"
Cố Bắc Từ hơi nheo mắt lại, ý vị sâu xa nhìn chằm chằm Tô Phù Dung.
Tô Phù Dung trong mắt lóe lên vẻ bối rối, đáng chết! Tiểu nha đầu này làm sao đột nhiên trở nên thông minh như vậy?
"Đúng vậy, làm sao cô biết lịch trình của Hoắc Tư Triệt?"
Ba Cố cũng lộ vẻ nghi ngờ nhìn chằm chăm Tô Phù Dung.
"Em làm sao biết được lịch trình của Hoắc tổng chứ, đây không phải là em nghe Vận Nhi nói lại sao, có lẽ là A Từ nói cho biết?"
"Con cũng không nói lúc nào thì Triệt ca ca trở về!"
Cố Bắc Từ chớp mắt, thừa dịp Tô Phù Dung không chú ý, thân mật khoác tay anh cả nũng nịu.
"Anh cả, anh cho em quá giang một đoạn đường nhé?"
"Được.
Cố Khiêm mặt không có biểu tình gì, trong nháy mắt trở nên nhu hòa, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu em gái, chỉ cân là chuyện của A Từ, những chuyện bất kỳ khác cũng không cần sốt ruột.
“Nhưng...
Tô Phù Dung trong lòng thoáng qua một chút bất an, còn muốn nói thêm gì nữa. Ba Cố không nhịn được phất tay một cái nói.
"Được rồi được rồi, hai đứa các con nhanh nhanh đi đi, đừng ở đây lằng nhằng ngược lại làm chậm trễ không ít thời gian! Còn cô, chuyện tình của công ty Cố Khiêm tự có chừng mực, cô ở chỗ này gấp làm gì?"
'Em cũng là vì...
Tô Phù Dung còn muốn vì mình tranh cãi, lại bị con gái kéo lại.
"Đủ rồi..."
Hứa Vận Nhi thấp giọng cùng mẹ mình nháy mắt. Mẹ con cô ta thật vất vả mới lấy lại được tín nhiệm cùng yêu mến của Cố Thanh Nguyên lần nữa, tuyệt đối không thể chọc Cố. Thanh Nguyên tức giận.
Tô Phù Dung quét mắt nhìn Cố Bắc Từ, đáy lòng dâng lên nỗi lo lắng sâu sắc, nhưng cũng không dám nói nữa.
"Anh cả, vậy chúng ta đi thôi?" Cố Bắc Từ kéo tay anh cả đi ra ngoài, thời điểm đi ngang qua hai mẹ con Tô Phù Dung, còn cố ý quan sát biểu cảm trên mặt họ.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Phù Dung lập tức rời ánh mắt qua chỗ khác, giống như sợ bị cô nhìn thấy.
Nhất định có vấn đề!
"Âm' Một tiếng, cửa đóng lại.
Cố Thất Giác mặt đây mơ hồ bò dậy từ trên ghế salon trong phòng khách.
"Hắc! A Từ không phải mới vừa trở về sao? Nếu phải vê Phượng Hoàng, làm gì không để cho anh đưa về chứ?"...
Trên xe,
"Tiểu Hứa, lái nhanh một chút."
Anh cả Cố Khiêm khẽ cau mày thúc giục.
Cố Bắc Từ vừa lấy điện thoại di động ra kiểm tra bản đồ, vừa nhanh chóng động não suy nghĩ, cô mơ hồ nhớ lại địa điểm xảy ra chuyện là ở trên một cây cầu vừa mới xây xong.
Bởi vì mới thông xe, cho nên không có người nào, cũng chưa kịp lắp đặt thiết bị giám sát, cho nên anh cả xảy ra tai nạn xe cộ rốt cuộc là bất ngờ hay là bởi vì, vẫn không thể nào kiểm chứng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận