Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 480:

Chương 480:Chương 480:
Chương 480:
Chỉ có diễn viên không dụng tâm, chứ không có vai diễn không quan trọng.
Câu nói này Phí Minh đã từng nghe qua, chính anh ta cũng luôn cố gắng, bên bỉ, không chịu bỏ cuộc, cuối cùng cũng thi đậu Thượng Ảnh, lần đầu anh ta biểu diễn trên lớp, thây giáo đã trịnh trọng nói ra câu đó.
Khi đó, anh ta còn nghiêm túc chép nó vào sổ tay, mỗi lần nhận vai diễn đều nỗ lực, không ngờ rằng mới hai năm trôi qua, thời gian ngắn ngủi như vậy mà anh ta đã quên mất sơ tâm lúc ban đầu của bản thân.
"Không muốn diễn thì tôi cũng không muốn hóa trang cho cậu nữa, mau ra ngoài!"
Cô giáo hóa trang sắc mặt không vui, lạnh giọng đuổi anh ta. "Cô ơi, em sai rồi, cô có thể cho em thêm một cơ hội nữa không ạ, em có thể tự mình trang điểm, sẽ không làm lỡ việc của cô đâu ạI"
Nói rồi Phí Minh liên ngồi cầm chiếc cọ trên mặt bàn, tự mình quét màu lên trên mặt.
Lúc còn học đại học, anh ta đã từng biểu diễn ở quán bar, cũng không có gì mà phải làm bộ làm tịch.
Cô giáo hóa trang và Tăng Sùng đối mặt nhìn nhau, đồng thời cùng lộ ra vẻ "đứa trẻ này vẫn còn có thể cứu vãn."
Mười phút sau, Phí Minh đã thu dọn xong, cùng các thây cô xuất hiện trên sân khấu để quay, tổng duyệt cảnh quay duy nhất của mình.
Cố Bắc Từ ngồi dưới đài, thấy Phí Minh trên người mặc trang phục thái giám lên sân khấu, cô mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy cô chính là cố ý nói như vậy, mục đích của cô là muốn Phí Minh buông xuống bề ngoài, danh tiếng của bản thân, trước tiên trở về những gì đơn giản nhất, để chính mình quay về sơ tâm ban đầu.
Trước mắt xem ra Phí Minh đã vượt qua được rào cản đầu tiên, trong mắt cô bây giờ, đã dành được 60 điểm rồi.
"Cảnh đầu tiên, thái giám cấp báo trong đêm, cuộc chiến căng thẳng của đế hậu! Bắt đầu!"
Giọng nói của người giới thiệu chương trình vang lên mạnh mẽ, Phí Minh theo thói quen vén áo dài lên làm động tác chạy gấp rất đẹp trai.
"Dừng lại! Cậu là tướng quân hay là thái giám?”
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Anh ta còn chưa kịp ra ngoài, Tăng Sùng ngay lập tức ngăn cản Phí Minh.
"Một thái giám què chân, sợ nhất là bị người ta nhìn thấy khuyết điểm của mình, anh ta sẽ vén áo dài lên à? Anh ta sống lâu trong cung, để sống yên ổn lúc nào cũng phải bày ra cái vẻ lấy lòng, nịnh nọt, anh ta sẽ đẹp trai được hay sao?
Cậu đang diễn vai một thái giám, không phải bản thân cậu, hiểu chưa?”
Phí Minh trợn to hay mắt, sững sờ một hồi, tỉnh táo lại, anh ta nhận ra mình giống như vừa chạm vào cái gì.
"Thầy, em hiểu rồi, chúng ta bắt đầu lại ạt”
Lần thứ hai, Phí Minh ôm con chó bên người, vừa lăn vừa bò lên sân khấu, vì què chân nên cơ thể mất cân đối, nhoài người lên ôm bụng cười lăn lộn.
Một vài khán giả ở ngoài ngay lập tức bật cười.
Cố Bắc Từ liếc nhìn những người xung quanh, từ từ cong môi, nhận thức của Phí Minh vẫn khá tốt, có thể đóng vai chính liên tục trong mấy năm, thực sự anh ta cũng có tài.
Đúng lúc, điện thoại cô vang lên, là Đường Dục gọi tới.
"A Từ, tôi đã liên lạc được với bác sĩ Ngải Luân rồi, ông ấy nói cô cân phải kiểm tra cẩn thận một lần nữa."
"Được, tôi đến ngay.'
Cố Bắc Từ liếc nhìn Phí Minh còn đang ở trên sân khấu, xem ra cô cũng không cần ở lại đây nữa.
Nửa tiếng sau, Đường Dục đưa cô đến trung tâm kiểm tra sức khỏe, để kiểm tra lại não bộ một lần nữa.
Trong phòng nghỉ, Cố Bắc Từ nói Đường Dục đợi ở ngoài, một mình cô ở lại trao đổi kết quả lần kiểm tra này với Ngải Luân.
"Bác sĩ Ngải Luân, lần này so với lần trước có gì khác nhau không ạ?”
"Khác thì không, chỉ có điều chúng tôi có phát hiện mới, chuyện cô bị mất trí nhớ, e rằng không phải do bản thân cô muốn, mà do người khác tác động."
Bạn cần đăng nhập để bình luận