Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 309:

Chương 309:Chương 309:
Chương 309:
"Ừm, cô ấy nhất định sẽ trở thành một siêu minh tinhl”
Không ai nghĩ rằng, sau cùng buổi gặp gỡ truyên thông này lại kết thúc bởi Cố Bắc Từ.
Ở phía dưới sân khấu, Mễ An nhìn Cố Bắc Từ trên sân khấu, hơi hơi xúc động: 'A Từ thật sự cháy quá đi, mừng thay cho cô ấy!"
Người môi giới Lâm Hạo nghe thấy vậy, không khỏi cau mày nói.
"Cô ấy cháy hay không là chuyện của cô ấy, em tỏ vẻ vui mừng cho cô ấy làm cái gì?"
Sắc mặt của Mễ An hơi hơi cứng lại, nhìn bạn trai thanh mai trúc mã của cô ta với ánh mắt phức tạp: “A Hạo, sao anh lại có thể nói như vậy...
Hứa Vận Nhi đang ngồi bên cạnh Mễ An, sắc mặt sớm đã đen như đít nồi rồi, trong ánh mắt của cô ta tràn đây sự đố kị và khát vọng.
Cố Bắc Từ tại sao cô luôn luôn thuận buồm xuôi gió như vậy chứ? Hãy đợi đó, tôi sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ lên vị trí phát ngôn, mà cô thế nào cũng sẽ có kết cục thảm thương!
Hứa Vận Nhi vừa muốn thu ánh mắt về, lại chú ý đến Khương Mẫn ở trong cùng một góc, sắc mặt của đối phương cũng khóc coi giống như cô vậy.
Cùng là vai phụ trong vở kịch, nhưng Cố Bắc Từ có thể như diều gặp gió trước giới truyền thông, còn Khương Mẫn chỉ có thể ngôi ở hàng ghế được tiếp đón lạnh nhạt.
Hứa Vận Nhi cong môi cười khẩy, nhìn chăm chú tất cả các suy tư của Khương Mẫn...
Sau khi kết thúc buổi họp gặp mặt, đạo diễn Lý nhanh chóng tổ chức cho mọi người quay phim, bởi vì vừa quay vừa phát sóng nên tiến độ rất khẩn trương, không được phép trì hoãn.
Hứa Vận Nhi như thường lệ mang theo một túi đồ ăn vặt lớn đến phim trường phát cho đội ngũ nhân viên, chỉ là lần này, sự nhiệt tình của mọi người không còn rõ ràng giống như trước đây nữa.
"Thật xin lỗi, gân đây răng của tôi có chút đau, nên không ăn được đồ ngọt, cảm ơn nhé."
"Tôi đã ăn đồ ăn vặt này rôi, nó không ngon cho lắm, lần sau cô đừng mua nữa nhé."
Sau vài ba lần bị từ chối, sắc mặt của Hứa Vận Nhi dần dần sa sâm xuống.
Từ sau sự cố quả cà chua bi lần trước, mọi người đều không dám ăn linh tỉnh đồ của người khác đưa cho nữa, đồ ăn vặt của cô ta lần lần lượt lượt bị từ chối, mà sau buổi họp mặt truyên thông hôm nay, mọi người lại càng lạnh nhạt với cô ta hơn.
“Hừ! Toàn là một lũ nịnh bợ, ai thành công hơn thì chạy tới nịnh bợ người đó!"
Trong phòng hoá trang không có người, Hứa Vận Nhi liên ném cả túi đồ ăn vặt vào thùng rác, tức giận nắm chặt tay.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra một tiếng "âm, Khương Mẫn đi vào với vẻ mặt u ám.
"Đám truyền thông này mù rồi hay sao, có nhiều hậu trường diễn viên như vậy không quay, mà chỉ biết chăm chăm vào một mình Cố Bắc Từi"
Khương Mẫn mắng chửi xong mới nhìn thấy Hứa Vận Nhi, nhưng cô ta không thèm để ý chút nào, mà với khuôn mặt u ám còn nói.
"Có phải cô muốn nói với em họ cô rằng tôi nói xấu cô ấy không? Tôi nói cho cô biết, cô cứ tuỳ ý mách lẻo đi, tôi căn bản cũng không sợ cô ta đâu!"
Hứa Vận Nhi nhìn chằm chằm Khương Mẫn, bỗng nhiên nảy ra một ý đồ.
"Tôi lại không phải là học sinh tiểu học, tại sao tôi phải đi mách lẻo. Chỉ có điều khoảng cách giữa hai ta và Cố Bắc Từ càng ngày càng lớn rồi."
Hứa Vận Nhi cố ý than thở, còn cố ý làm ra một biểu cảm thần thần bí bí.
Quả nhiên, Khương Mẫn bị vẻ mặt của cô ta lừa rồi, mặt đầy tò mò nhìn cô ta hỏi.
"Có phải cô đã nghe ngóng được chuyện gì rồi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận