Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 706:

Chương 706:Chương 706:
Chương 706:
"Trời ơi! Đó là tên của chúng tal"
Một thành viên của đội Long Hồn nhìn pháo hoa vàng rực trên bầu trời, đột nhiên hét lớn!
Lúc này, bài hát của Chiến đội Long Hồn lại vang lên trên sân, trong tiếng nhạc nền sôi động, vang lên những câu nói nổi tiếng từng được các thành viên trong đội sử dụng.
"Đêm nay, không gì có thể ngăn cản tôi"
"Hãy luôn luôn tin tưởng người bạn bè này, trao cuộc đời mình cho tôi!
"Trở thành người tốt nhất, đó mới là cuộc sống của tôi."
"Và cuối cùng, tôi sẽ là vual"
Câu nói cuối cùng, chính là câu nổi tiếng mà Cố Thất Giác thường nói, cũng là câu nói Cố Thất Giác sau mỗi lần chiến thắng giải đấu, đều sẽ hô lớn với người hâm mộ.
Trong khoảnh khắc này, tất cả những người hâm mộ đội Long Hồn, lại được đốt cháy.
Pháo hoa vàng rực lại được bắn thẳng lên trời, tiếp tục hội tụ lại thành tên từng người, mà khán giả cũng không còn hờ hững thờ ơ nữa, cứ hễ một cái tên nào được thắp lên, họ sẽ cùng hô vang cái tên ấy.
Rất nhiêu người dùng tạm những chiếc đèn lồng trên tay ghép lại thành tên tuyển thủ họ yêu thích, trong khán đài mênh mông như biển lớn, từng giọt nước dường như đều đang tỏa ra ánh sáng từ sức nóng của họ.
Tuổi trẻ không khuất phục, nhiệt huyết chẳng nguội lạnh.
Khúc cuối bài hát, mọi tiếng hò hét rốt cuộc cũng hội tụ với nhau, hợp lại tạo thành một tiếng sóng ngập dưới gầm trời, đội Long Hồn, nhất định chiến thắng!
Các bình luận viên đều sững sờ, đây là đội Long Hồn đang thi đấu trên sân khách sao?
Trên khán đài VỊP, Chiến Anh cười một tiếng.
"Ông chủ, tôi làm việc cũng không tệ lắm phải không."
"Rất tốt."
Hoắc Tư Triệt nhìn pháo hoa vàng rực trên bầu trời, đánh giá rất đúng trọng điểm.
Khi ba chữ Cố Bắc Từ dần dần bay lên giữa bầu trời đêm, Hoắc Tư Triệt thâm tự nhủ trong lòng.
Tiểu Bắc, cố lên!
Ở phía sau cánh gà, vài thành viên trong đội đã xúc động đến nỗi mắt đỏ hoe.
Cố Thất Giác thể hiện phong thái của một đội trưởng, tập trung mọi người lại với nhau.
"Nhìn thấy chưa, người hâm mộ chúng ta đã không từ bỏ chúng ta, chúng ta càng phải giành chiến thắng!"
Một thành viên trong nhóm lau mắt, gầm lên một tiếng.
"Lão tử hôm nay liều mạng!"
"Hôm nay tôi có thể chết, nhưng tôi nhất định sẽ không để thua!"
"Vậy thì cố gắng lên!"
Cố Thất Giác nhân khoảnh khắc này đưa tay ra, mọi người tự động đứng thành một vòng tròn, đặt bàn tay chồng lên nhau, giờ phút này, tất cả chúng ta, đều đang chiến đấu cho một giấc mơ chung!
"Chiến đội Long Hồn!"
Cố Thất Giác hét lớn một tiếng, mọi người cùng nhau đồng thanh hô lên đáp lại. "Quyết thắng!"
Trên sân đấu vang lên tiếng bình luận.
"Bây giờ chúng tôi xin mời thành viên của cả hai đội vào sân đấu!"
"Xin mời!"
Cố Thất Giác hơi nhướng mày, dẫn đầu đội đi về phía trước, Cố Bắc Từ hơi cong môi, anh hai của cô, hóa ra vẫn có một mặt khí chất đẹp trai như vậy.
Khi cô bước lên bậc thang cuối cùng, ánh đèn chói lọi trên sân khấu hoàn toàn chiếu rọi vào người Cố Bắc Từ, cô chăm chú nhìn lên khán đài, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Đại Ma Vương, nhưng ánh sáng quá mạnh chiếu thẳng vào mắt, dưới khán đài ngược lại một mảng tối đen như mực.
Cô lặng lẽ siết chặt bàn tay, Hoắc Tư Triệt, dáng vẻ này của em, rất muốn để anh nhìn thấy!
Sau khi tuyển thủ hai đội vào chỗ ngồi, màn hình lớn phát sáng, công bố đội hình mười người xuất phát của cả hai bên, khán giả trên khán đài đồng loạt xôn xao náo loạn.
"Tại sao Sa Hàng lại ở trong đội Thần Điện?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận