Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 654:

Chương 654:Chương 654:
Chương 654:
"Loại thuốc tôi đưa cho Cố tổng vốn dĩ là một loại vitamin chăm sóc sức khỏe, có lợi cho sức khỏe của ông ấy."
Lúc này, bác sĩ gia đình kia mới bước ra từ phòng phẫu thuật.
'Là anh? Nhưng anh rõ ràng là bác sĩ tôi mời đến mài"
Sắc mặt Tô Phù Dung đột nhiên càng trở nên tái nhợt, bà ta không thể nào ngờ tới, cuối cùng vấn đề lại nằm trên người vị bác sĩ gia đình mà bà ta cố tình dùng tiền thuê mướn.
"Bác sĩ Đường, cảm ơn anh rất nhiều, chuyện lân này của gia đình tôi, may mắn là có anh giúp đỡ."
Lúc này, Cố Bắc Từ mới mỉm cười bước tới cảm ơn bác sĩ Đường.
"Không có gì, tôi cũng không ngờ tranh đấu trong giới hào môn lại đáng sợ đến vậy, thế nào A Từ, kỹ năng diễn xuất của tôi rất tốt đúng không?"
Bác sĩ Đường tinh nghịch nháy mắt với Cố Bắc Từ.
"Đã có thể sánh ngang với Ảnh Đế rồi!"
Cố Bắc Từ cực kì biết phối hợp nói lời khen ngợi, thực ra bác sĩ Đường là bác sĩ phụ trách em gái Đường Dục, bởi vì mới trở về Trung Quốc, cho nên không ai biết điều đó. Lúc trước cô phát hiện ra Tô Phù Dung có ý định hãm hại lão Cố, cũng đã bắt đầu lên sẵn kế hoạch.
Cố tình sử dụng phương thức chợ đen, đẩy bác sĩ Đường đến trước mặt Tô Phù Dung.
Điều nực cười là, Tô Phù Dung còn tưởng rằng những gì bà ta làm đã hoàn hảo đến mức không còn chỗ nào để chê trách!
"Cố Bắc Từ! Hóa ra tất cả những chuyện này đều do cô lên kế hoạch từ trước! Tất cả là do cô!" Tô Phù Dung dường như choáng váng đến điên rô, lao về phía Cố Bắc Từ vung tay vung chân, nhưng đã bị anh hai Cố Thất Giác một cước đá xuống đất.
"Nếu không phải bà được voi đòi tiên, thích đứng núi này trông núi nọ, rõ ràng đang hưởng thụ cuộc sống sung sướng gấp trăm lần người bình thường, còn nhất định phải giành giật tài sản gia đình tôi, thì sẽ đến bước đường cùng ngày hôm nay sao?"
Cố Bắc Từ bình thản liếc qua Tô Phù Dung trên mặt đất.
"Thật ra lúc đầu ba tôi căn bản cũng không tin, nếu bà không đưa bác sĩ Đường đến trước mặt ba tôi, ông ấy sẽ không tìm ra đuôi hồ ly của bà! Tất cả chuyện này, đều là do bà tự làm tự chịu!"
Lòng tham là vô tận, bọn họ mãi mãi sẽ không bao giờ tự cho rằng mình đã sai, cũng sẽ không thể hiểu được, rằng chính bọn họ đã tự tay gieo mình xuống vực thắm.
"Ha ha... Chẳng lẽ các người cho là, tôi không có di chúc, thì không thể đoạt được cả nhà họ Cố hay sao?"
Tô Phù Dung đột nhiên lạnh nhạt cười một tiếng, ung dung bò dậy từ trên mặt đất, còn nhàn nhã chỉnh lại tóc mình một chút.
"Lời bà nói rốt cuộc có ý gì?"
Cố Thất Giác cảnh giác nhìn chăm chằm Tô Phù Dung, một bên đứng chắn trước mặt lão Cố, sợ rằng Tô Phù Dung sẽ phát điên.
"Chỉ cần tôi nắm giữ trong tay nhiều cổ phần công ty nhà họ Cố nhất, thì tôi có thể triệu tập hội đồng quản trị, đá văng cả họ Cố các người ra khỏi cuộc chơi! Các người không quên, giá cổ phiếu công ty họ Cố mấy ngày nay đang liên tục sụt giảm chứ?"
Tô Phù Dung cười đến điên cuồng, mà các giám đốc vốn dĩ lúc nào cũng sợ hãi đến mềm chân kia, giờ phút này lại kiêu căng phách lối nhao nhao đứng lên.
"Đúng vậy, suýt chút nữa quên mất, người của chúng tôi đã chiếm một nửa số ghế trong hội đồng quản trị, Cố Khiêm cũng không làm gì được chúng tôi
"Bà Tô, bà hãy nói cho bọn họ biết bà có bao nhiêu cổ phiếu, hù chết bọn họ!"
Những người này lần lượt tâng bốc Tô Phù Dung như lão Cao, dáng vẻ tiểu nhân đắc ý.
"Bà chẳng qua chỉ là con sâu mọt với nhà họ Cố, tiền đâu ra để mua cổ phiếu? Tham nhũng sao?"
Anh hai Cố Thất Giác chỉ số thông minh rốt cuộc lại cao lên, giọng điệu lạnh lùng hỏi.
"Bà ta quả thực nghèo rớt mồng tơi, nhưng mà tôi có tiền!" Một giọng nói dương dương đắc ý vang lên ở đầu bên kia của hành lang, mọi người nghe đến tiếng động quay lại nhìn, chỉ thấy Dương Tu Văn ung dung bước vào, vừa đi vừa chậm rãi nhếch miệng vỗ tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận