Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 923:

Chương 923:Chương 923:
Chương 923:
Quả nhiên, người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, chăm chú nhìn vào máy tính, những động tính nhẹ mà cô phát ra hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh.
Cố Bắc Từ thở phào nhẹ nhõm, trong lúc này tạm thời cũng không quá căng thẳng, bưng ly cà phê vững vàng bước đến bên bàn sách.
"Hoắc..."
Cô đang định hé miệng thì đúng lúc này người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm như viên ngọc đen sáng lấp lánh dưới mặt nước, ánh mắt sắc nhọn suýt chút nữa khiến cô run tay.
"À... lại gặp mặt rồi nhỉ..."
Cố Bắc Từ đặt tách cà phê xuống, hôi nãy trong đầu còn luyện tập vô số lân lời mở đầu nhưng lúc này chỉ còn lại một câu chào hỏi ngượng nghịu. "Tôi đã bỏ rơi người vợ tao khang là cô sao?"
Đôi môi mỏng gợi cảm của người đàn ông khẽ mấp máy, và đôi lông mày ưa nhìn của anh nhướng lên, những lời anh nói khiến Cố Bắc Từ run run.
Tiêu rồi, tiêu rồi! Tại sao bất kể trước hay là sau khi mất trí nhớ, khí chất của Đại Ma Vương đều mạnh mẽ đến vậy? Sao cô lại quên mất Đại Ma Vương trước giờ không dễ đánh lừa, ai mà lừa anh thì không chết cũng bị tàn phế.
Bây giờ chắc chắn là anh đã điều tra kỹ càng, đã biết được chân tướng nên cố ý ở đây để đợi cô rồi, cô phải trả lời như thế nào đây?
Cố Bắc Từ đột nhiên so vai lại, sau một hồi đấu tranh nội tâm, cô vẫn quyết định thành thật thừa nhận không giấu giếm và chờ đợi sự trừng phạt.
"Thôi được, em thừa nhận là lần trước vì muốn đưa anh đi, em đã nói dối. Sự thật là em đã bỏ rơi người chồng tao khang là anh, nhưng mà..."
Cô không biết là Đại Ma Vương rốt cuộc đã quên đi bao nhiêu hay là đã quên hết tất cả những gì giữa hai người họ. Lúc trước, khi cô bị Đỗ Thư Tĩnh cho uống thuốc thì cô hận Đại Ma Vương tới tận xương tủy.
Bây giờ thì ngược lại, chắc không phải là Đại Ma Vương cũng như vậy với cô chứ... không, cho dù là tạm thời anh ấy không yêu cô thì cũng không thể để anh ghét mình được.
Nghĩ tới việc tất cả những gì hôm nay đều do mình gây nên, Cố Bắc Từ ảo não muốn khóc, vừa khó chịu day dứt, vừa hối hận xót xa.
Ở trước mặt Hoắc Tư Triệt, dù thế nào cô cũng không thể che giấu được hết cảm xúc của mình.
"Sao cô lại buồn?"
Người đàn ông đột nhiên nghiêng người qua, giọng nói trâm ấm nóng ran bên tai cô.
"Hả?"
Cố Bắc Từ nhìn vào anh không tập trung.
"Cuộc hôn nhân khi đó tôi chắc là không có lỗi gì với cô, là cô chủ động đề nghị ly hôn."
Hoắc Tư Triệt cau mày nói, không hiểu sao khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, trong lòng anh đột nhiên dâng lên một nỗi ưu sầu, khiến anh nghẹn ngào khó chịu.
"Phải, đều là do em đánh mất tất cả."
Cố Bắc Từ vừa trả lời, một giọt nước mắt lăn dài trên má, rồi giọng nói như nghẹn lại, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Hoắc Minh Triệt.
"Vậy giờ em hối hận rồi thì có được không?”
Có lẽ trên đời này, người này là liều thuốc độc của người khác, dù có mất trí nhớ hay không, có còn nhớ hay không cũng sẽ khiến người ấy khó chịu, cả đời cũng không thể nào thoát ra được.
Giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ cô đang khóc, Hoắc Tư Triệt chau mày lại, nỗi ưu sầu trong lòng dần dần trở nên bạo ngược, gân như không khống chế được!
"A Triệt!"
Đúng lúc này, cánh cửa phòng làm việc bất ngờ bị bị đẩy mạnh ra từ bên ngoài, Cố Bắc Từ vội vàng lau nước mắt, trở lại trạng thái vô cảm xúc, quay người bước ra ngoài, và chạm mặt với Đỗ Thư Tĩnh.
"Tôi và Hoắc tổng có việc cơ mật cần bàn bạc, cô đi ra ngoài canh chừng đi!
Đỗ Thư Tĩnh lạnh lùng lên tiếng, trong lòng Cố Bắc Từ thấy ghê tởm.
Bản cô nương không buồn để ý đến cô, mà cô lại cứ phải cố diễn kịch.
Đỗ Thư Tĩnh đợi cho đến khi Cố Bắc Từ đóng cánh cửa lại mới bước đến trước mặt Hoắc Tư Triệt với một lá thư mời trên tay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận