Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 948:

Chương 948:Chương 948:
Chương 948:
Trên bàn ăn.
"Đứa cháu gái này của tôi, thích ra ngoài nhận anh trai, khiến mọi người chê cười rồi."
Lý Phi Hồng cười cười giải thích cho A Kiều, nhưng mà Cố Bắc Từ nhìn ra, ông chú kỳ quái này rất yêu thương cô cháu gái.
Nghe nói ông ấy cả đời không kết hôn, Lý thị dự định chọn một người con của anh trai mình giao chức vụ quan trọng. Anh của ông ấy tư chất bình thường, cho nên thế hệ sau của nhà họ Lý đều do ông ấy một tay dạy dỗ, bồi dưỡng.
Hầu hết các gia tộc lớn ở Giang Nam đều khá xem trọng chuyện thừa kế, rất nhiêu gia nghiệp chọn con trai làm người kế nghiệp, nhưng cô nghe nói ông chú kỳ quái này thường dẫn cô cháu gái đi cùng, rõ ràng là có ý định bôi dưỡng cô cháu này.
Lúc người làm dọn món ăn lên, Cố Bắc Từ không nhịn được mà nhìn A Kiêu thêm vài lần nữa, quên cả ăn.
"Cách cách."
Đĩa thức ăn trước mặt phát ra một tiếng động nhỏ, Cố Bắc Từ cúi đầu xuống, phát hiện trên đĩa ăn của mình có một con tôm đã được bóc vỏ.
Khoảnh khắc đó cô liền mở to mắt, kinh ngạc quay đầu nhìn đại ma vương.
Vì sao anh ấy lại nhớ cô thích ăn tôm? Sao anh lại bóc tôm giúp cô?!!
Động tác dùng dao dĩa của Hoắc Tư Triệt liên dừng lại, ánh mắt thâm thúy nhanh chóng lướt qua như mây gió, ngay cả anh cũng tự thấy giật mình, cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Giống như hành động này, trong ký ức anh đã làm qua hàng nghìn lân, hình thành thành thói quen, ăn vào máu thịt anh. Nhưng bây giờ đột nhiên nghĩ đến nó, dường như có chút không thể tin nối.
"Xin lỗi, thói quen thôi."
Anh nhẹ nhàng nói, vươn tay ra muốn đổi đĩa thức ăn cho cô, Cố Bắc Từ phản ứng theo bản năng ôm lấy đĩa ăn của mình, tư thế như một con mãnh hổ bảo vệ thức ăn của mình.
"Đừng, anh bóc tôm cho em rồi, giờ định cướp lại à ? Anh muốn làm gì?"
Nói xong, Cố Bắc Từ câm đũa gắp ngay con tôm bỏ vào miệng, kiêu ngạo nhướn mày nhìn anh.
"Không giành."
Người đàn ông thong thả ung dung thu tay về, ngữ khí có chút vui vẻ khó nhận ra.
"Ai da, chú hai, chú nói rất đúng, xem ra cháu thực sự không có hi vọng gì nữa rồi." Lúc này, Lý Kiều ngồi đối diện bọn họ đột nhiên thở dài, ôm ngực nói với vẻ mặt đau buồn.
“Cái gì mà không có hi vọng?”
Cố Bắc Từ sững sờ nhìn A Kiều, con tôm trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống.
"Nghe nói Hoắc tổng có bệnh sạch sẽ, hơn nữa còn không đụng vào phụ nữ. Vừa rồi anh ấy không đồng ý cho em gọi là Tư Triệt ca ca, vậy mà bây giờ anh ấy lại bóc tôm cho chị. Chao ôi, em vừa hâm mộ, vừa ghen tị với chị đó, đúng là mỗi người một số phận mà."
Tiểu nha đầu nói xong mấy lời này, còn cố ý làm ra vẻ đau lòng ôm lấy trái tim mình, nhưng biểu cảm khuôn mặt lại bất cẩn thể hiện ra, khiến Lý Phi Hồng bật cười lớn.
"Ừm..."
Cố Bắc Từ mặt đỏ bừng, cô không biết phải trả lời thế nào. May vì nụ cười của chú Lý mà chuyện này được bỏ qua.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Lý Phi Hồng và đại ma vương ngồi nói chuyện bàn bạc chuyện hợp tác, hai người đều là kỳ tài trên thương trường, nói chuyện rất nhanh, sau ăn xong liền vạch ra một phương án sơ bộ.
Ăn xong, Cố Bắc Từ cũng kịp đóng vai trợ lý tốt, lấy ra PPT đã chuẩn bị trước, tỉ mỉ giải thích cặn kẽ cho mọi người, trong lúc đó A Kiều cũng phải biểu một vài ý kiến của cô, khiến mọi người kinh ngạc. Bốn người trò chuyện khá hòa hợp, dường như không để ý thời gian đã qua rất lâu rồi.
Lúc này, A Kiều lấy cây đàn violon đặt trên giá ở phòng khách, chơi một bản "Lương Chúc" giúp mọi người giải tỏa mệt mỏi. Nhìn vẻ nghiêm túc mà vui vẻ của cô bé ấy, cô không khỏi liên tưởng nhớ lại chính mình trong giấc mơ. Aiii... thật hoài niệm lúc đó...
"Này! Cho chị!”
Cố Bắc Từ đang sững sờ thì A Kiều tiến tới gân đặt cây violon trước mặt cô, đặt nó vào tay cô mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận