Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 116:

Chương 116:Chương 116:
Chương 116:
Chiến Anh vừa dứt lời, trong nháy mắt, nhiệt độ bốn phía liên giảm xuống mấy chục độ, tựa như rơi vào một hâm băng vậy.
"Khả năng là Cố tiểu thư chỉ trùng hợp đi tới bệnh viện đó... Tôi vừa mới phái người điều tra qua, cô ấy không có đi tới phòng bệnh của Tưởng Ngọc Đường...
Vì không muốn mình bị đông chết một cách không rõ nguyên do, Chiến Anh chỉ đành tiếp tục nói, hàm răng vì lạnh mà run lập cập.
Nhưng thật ra trong lòng anh ta vẫn có sự hoài nghi với Cố Bắc Từ như cũ.
Bởi vì ông chủ huỷ bỏ lệnh theo dõi Cố Bắc Từ 24 giờ, thế nên anh ta chỉ điều tra theo dõi của bệnh viện, nhỡ đâu cái cô gái Cố Bắc Từ kia lại cố ý tránh thoát theo dõi thì sao? Thật ra từ đầu tới cuối, anh ta vẫn luôn duy trì cảnh giác với Cố Bắc Từ, dù sao thì lịch sử phạm tội của cô gái này cứ phải gọi là chất đống.
Cũng may sau khi nghe anh ta nói xong những lời này, ông chủ tựa như không có tức giận như vậy nữa, nhiệt độ bốn phía cũng dần quay về mức độ bình thường.
Chiến Anh thật cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt của ông chủ: "Ông chủ, hiện tại anh thực sự không còn nghi ngờ Cố tiểu thư sao?"
Người đàn ông hơi hơi xoay người, xuyên qua cửa sổ bằng kính của phòng họp mà nhìn bờ biển bên ngoài.
Ánh sáng chiếu rọi xuống mặt biển, sóng nước lấp lánh, chỉ là dưới mặt nước biển tưởng như phẳng lặng này lại có bao nhiêu gợn sóng mà không ai biết được hất.
Tiểu Bắc, em ngàn vạn lần đừng để anh phải thất vọng...
"Hắt xì!"
Ngôi trên xe taxi Cố Bắc Từ hắt hơi một cái rõ mạnh, cô nghi ngờ mà sờ sờ mũi của mình.
"Sao dạo này mình hay hắt hơi thế nhỉ, chẳng lẽ vừa nãy mình ở bệnh viện nên bị lây bệnh sao?”
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có cơn mưa nhỏ rơi tí tíc, chỉ chốc lát sau, mưa vậy mà có dấu hiệu trở nên dữ dội hơn.
"Trời tháng sáu thật là khó hiểu, thay đổi bất thường ghê."
Cố Bắc Từ cảm thán vài câu, vội vàng nói với bác lái xe taxi.
"Bác à, cho tôi tới dinh thự nhà họ Cố"
"Được rồi, rất nhanh sẽ tới!"
*
Bệnh viện. Tâm trạng của Hứa Vận Nhi rất tốt, cô ta xách theo bình nước, đẩy cửa đi vào phòng bệnh VỊP.
Cô ta vừa mới đẩy cửa đi vào đã bị Tưởng Ngọc Đường gấp gáp ôm lấy, ấn ở trên cửa.
Người kia ôm chặt lấy cô ta muốn được hôn: "Vận Nhi, anh rất nhớ em."
"Chờ một chút, em có mang cháo tới cho anh, không ăn nhanh là lạnh đó.
Hứa Vận Nhi khẽ nhíu mày, đáy lòng tràn ngập chán ghét. Cô ta không chút dấu vết mài mà đẩy Tưởng Ngọc Đường ra, giả vờ bận rộn mở bình giữ ấm, lại không chút để ý hỏi.
Tuy rằng cô ta đã thoát khỏi lồng ngực của Tưởng Ngọc Đường, nhưng mà Hứa Vận Nhi vẫn luôn tỏ vẻ quan tâm anh ta, tính tình tựa như băng thanh ngọc khiết, mặc dù hai người mập mờ với nhau đã lâu, nhưng vẫn luôn chưa từng trải qua tiếp xúc thân mật nào, bởi vậy anh ta cũng tập mãi thành thói quen, cũng không có suy nghĩ quá nhiều.
"Ngọc Đường, vừa rồi anh đã thu phục được A Từ chưa?”
Hứa Vận Nhi vừa mới nhớ tới cảnh gắp Cố Bắc Từ trước cửa, lập tức hỏi.
"A Từ?"
Vẻ mặt Tưởng Ngọc Đường ngơ ngác mà mở miệng.
"Em đang nói gì vậy? Hôm nay anh không có thấy A Từ mà? Chẳng lẽ em để cô ấy tới bệnh viện tìm anh sao?"
"Cô ta không có tới gặp anh?”
Nghe anh ta nói vậy, tay của Hứa Vận Nhi đột nhiên run lên, thiếu chút nữa liên làm đổ bình giữ ấm, thậm chí cũng không khống chế được âm lượng mà cất giọng the thé hỏi.
"Rõ ràng ở đại sảnh dưới lầu em có gặp được cô ta, sao cô ta lại không tới gặp anh chứ? Hơn nữa thuốc mà ta lấy đều là thuốc chữa đau bao tử mài" "Em thấy cô ấy ở dưới lâu sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận