Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 861:

Chương 861:Chương 861:
Chương 861:
Nhưng đợi cô xông vào phòng bệnh... trong cả phòng bệnh... lại trống không!
"Cô không cần phải tìm nữa!"
Lúc này, ở sau lưng cô, vang lên giọng nói trào phúng của Diệp Khản.
"Cố Bắc Từ, cô hại lão đại của chúng tôi thảm như vậy, cô thật sự cho rằng, tôi sẽ tiếp tục mặc kệ cô sao?”
"Anh ấy ở đâu?”
Cố Bắc Từ xoay người, nhìn Diệp Khản với ánh mắt lạnh buốt.
Bất luận là hiện thực hay là mơ, Diệp Khản vẫn khiến cho người ta chán ghét trước sau như một.
Bị cô nhìn chằm chằm với ánh mắt như thế này, Diệp Khản sững sờ một lúc, trong một khoảnh khắc đó, anh ta lại hơi nổi da gà, cái cảm giác như thế này, cũng chỉ khi đối mặt với lão đại mới có được.
Kỳ lạ, sao anh ta có thể đột nhiên sợ hãi như phạm tội khi ở trước mặt nữ tra Cố Bắc Từ chứ?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Diệp Khản lập tức lại lạnh xuống.
"Lão đại đã được Đỗ Thư Tĩnh đón đi rồi, mãi mãi sẽ không gặp lại cô nữa. Cố Bắc Từ, nhân yếu kiểm thụ yếu bì*, nếu cô đã hồi phục rồi, thì mau mau xéo đi, đừng ép tôi phải mạnh tay."
*A#MMl#RE(nhân yếu kiểm thụ yếu bì): ý nói con người sống phải có thể diện.
Nói xong, Diệp Khản xắn tay áo lên, lạnh lùng nhìn cô.
"Nói cho cô biết, tôi không có thói quen đánh phụ nữ, à, cô cũng không đâu được xem là người gì đâu, cô chẳng qua chỉ là một con người cặn bã mà thôi!" "Anhl"
Tính khí nóng nảy của Cố Bắc Từ lập tức nổi lên, đúng là cô đã làm sai rất nhiêu chuyện, nhưng cũng không đến lượt anh ta khua môi múa mép trước mặt côi
Cô vừa định cãi nhau với với Diệp Khản, thì lúc này bác sĩ Dịch Đăng bước vào, dựa vào bên cửa, hai tay ôm trước ngực.
"Âm ï cái gì, ầm ï cái gì? Cô ấy vẫn là bệnh nhân của tôi, anh đi ra ngoài cho tôi!"
"Dịch Đăng! Đừng tưởng rằng anh đã cứu lão đại, thì tôi sẽ nhân nhượng với anh, lão đại bị chính anh lừa gạt, nên mới suýt chút nữa mất mạng! Nợ này tôi con chưa tính với anh đâu!"
Diệp Khản cáu gắt chĩa mũi dùi vào Dịch Đăng, không biết nặng nhẹ mà chỉ trích.
"Được, bây giờ anh có thể trừng phạt tôi, chỉ có điều lão đại của các anh vừa mới tỉnh, không có tôi anh ấy cũng chỉ có thể làm một người tàn phế cả đời này thôi!"
Dịch Đăng dang rộng tay ra với vẻ không sợ gì cả, dáng vẻ như thể mặc cho Diệp Khản muốn làm gì thì làm!
"Hừ! Ông đây sớm muộn gì cũng trừng trị anh
Anh ta như vậy, ngược lại sắc mặt của Diệp Khản lại trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
"Cảm ơn anh, bác sĩ Dịch Đăng."
Cố Bắc Từ nhìn vê phía Dịch Đăng nói lời cảm ơn, tuy nhiên đối phương chỉ đảo mắt một cái.
"Đừng vội cảm ơn tôi, tôi chỉ là không muốn cô bị mổ xẻ quá sớm mà thôi."
Cố Bắc Từ ngượng ngùng, giật giật khóe miệng, biết rằng Dịch Đăng không thích biểu hiện ra mặt tử tế của anh ta. "Vậy... anh có biết Triệt ca ca hiện tại đang ở đâu không?”
Cố Bắc Từ thăm dò hỏi, cô còn chưa kịp nói một câu xin lỗi với anh, còn chưa kịp nói một câu em yêu anh.
"Chuyện này tôi thật sự không biết."
Dịch Đăng sờ mũi, hỏi ngược lại.
"Sao vậy, không nhìn thấy Hoắc Tư Triệt, cô liên không sống nổi sao?"
“Tôi...
Cố Bắc Từ nhất thời không nói nên lời, mấy ngày nay cô chỉ muốn Đại Ma Vương tỉnh lại, thậm chí còn không kịp nghĩ về tương lai.
Bỗng nhiên, bác sĩ Dịch Đăng sải bước đi đến trước mặt cô, hạ thấp giọng nói.
"Cô cho rằng, mộng cảnh mà tên nhóc Hoắc Tư Triệt kia trăm phương ngàn kế, đánh cược cả tính mạng để xây dựng cho cô, chỉ là một mộng cảnh đơn giản như vậy thôi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận