Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 747:

Chương 747:Chương 747:
Chương 747:
"Cảm ơn chị Thư Tĩnh, hôm nay phải tranh thủ quay bao nhiêu quảng cáo, tôi có hơi mệt nên không tiễn nữa."
Cố Bắc Từ không vội mở tranh cuộn ra ở trước mặt cô ta, chỉ là nói khách sáo.
"Ừm, vậy bọn chị đi trước đây."
Dứt lời liên chủ động đi về phía bên ngoài, Diệp Khản đi theo phía sau Đỗ Thư Tĩnh, lúc ngang qua Cố Bắc Từ ánh mắt ngượng ngùng trốn tránh.
"Cái đó... những lời nói nhảm với cô ngày hôm qua, tôi thu lại.
Không đợi Cố Bắc Từ phản ứng lại, Diệp Khản lại tăng nhanh bước chân chạy vọt ra khỏi phòng họp.
Đám người đều đi hết rồi, A Thiểu cuối cùng không nhịn được cất cao giọng cười to. "Ha ha ha ha, A Từ hôm nay chị thật bá đạo! Thật sự là quá hả giận rồi! Tên Diệp Khản kia em đã sớm nhìn không thuận mắt, quăng ra cứ như người có tiên lắm ấy. Lúc trước em còn tưởng là chị cứ nhịn như thế, không nghĩ tới lại có thể kìm nén để tung đại chiêu!"
Cố Bắc Từ lại không phải rất vui vẻ, chuyện đại ma vương đi Lâm Thành cô vậy mà lại không hề hay biết gì.
Thực ra mấy ngày nay làm ầm ï ra một màn này mục đích chủ yếu không phải là để dạy dỗ Diệp Khản, mà là để chứng minh cô muốn giúp sức cho đại ma vương thì liền có thể giúp sức cho đại ma vương, cô có thể kê vai sát cánh với anh.
Càng quan trọng hơn là vì để đại ma vương có lý do hợp lý để gặp cô.
Từ lúc hai người từ nước Mễ trở về, hai bên đều không có thời gian nghỉ ngơi bên nhau, nên cô mới nghĩ ra một cách mượn việc công để nói chuyện yêu đương, nhưng mà vừa mới lúc nãy Đỗ Thư Tĩnh lại hiểu rõ hành tung của đại ma vương như lòng bàn tay, đột nhiên cô cảm thấy rất thất bại.
"A Thiểu, chị vê phòng trước nghỉ ngơi một lát, không có chuyện gì khác thì tạm thời đừng quấy rầy chị."
Cố Bắc Từ vê vê ấn đường, một mình đi về phía phòng của mình.
'A... được thôi.'
A Thiểu hơi sững sờ, ham muốn nói chuyện lại ngừng lại, cuối cùng vẫn là lựa chọn im miệng.
Quay về phòng, Cố Bắc Từ mới phát hiện trong tay mình vậy mà lại vẫn vô thức nắm tranh cuộn mà Đỗ Thư Tĩnh tặng cô.
Rốt cuộc thời thơ ấu cô với Đỗ Thư Tĩnh có quan hệ như thế nào, đến mức mà cô sẽ đem đồ lưu lại cho Đỗ Thư Tính?
Hay là nói... đây là thứ Đỗ Thư Tĩnh lấy đi từ chỗ cô?
Cố Bắc Từ để tranh cuộn lên trên bàn, ngây ngẩn nhìn chằm chằm nó.
Rốt cục nên mở ra hay là không mở ra?
Do dự một hồi, Cố Bắc Từ hít sâu một hơi, vẫn là quyết định mở ra.
"Râm!"
Tiếng bức tranh mở ra, Cố Bắc Từ theo bản năng giơ tay ra che mắt của mình lại trước, tiếp theo lại hé ra từng chút một, đầu tiên là nhìn thấy cái khung được thiết kế tỉnh xảo ở bên sườn, sau đó cô tiếp tục thả tay ra, mới phát hiện hình như là một bức tranh trẻ con hồi còn nhỏ?
Tranh trẻ con chắc là không có gì doạ người đâu nhỉ? Nghĩ đến đây, Cố Bắc Từ hoàn toàn bỏ tay xuống, cả hình ảnh bức tranh trẻ con trong nháy mắt lọt vào tâm mắt cô, chính là bức tranh bài tập ở nhà trẻ vẽ nòng nọc con bình thường đi tìm mẹ.
Nhưng mà trong nháy mắt đầu của Cố Bắc Từ đột nhiên nhói như kim châm, giống như có một vạn con kiến đang gặm nhấm não cô, sau đó một vài hình ảnh chen lấn thâm nhập vào trong đầu cô.
Chiếc xe con chạy nhanh như bay xông tới, vẻ mẹ lúng túng hoảng hốt, máu tươi rơi đầy trên đất, màu đỏ đáng sợ đang từng bước lan tràn bao phủ cả thế giới, sau đó một chùm sáng mạnh rọi vào mắt Cố Bắc Từ, cô nhìn thấy chiếc xe đâm vào mẹ kia đang chạy như bay xông về phía cô, dần dần cô có thể nhìn thấy được gương mặt của tên lái xe gây chuyện kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận