Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 276:

Chương 276:Chương 276:
Chương 276:
"Năm đó người vì em hái hoa, là anh sao? Triệt ca ca?”
Cố Bắc Từ không chắc chắn hỏi.
"Ừm. Không phải em nói đây là bông hoa may mắn của em sao?"
Người đàn ông khẽ gật đầu, bình tĩnh thừa nhận.
Trái tim Cố Bắc Từ run lên mạnh mẽ, sau đó một luồng ấm áp lan đến tận xương tủy, khoé mắt cô cay cay.
Hoá ra năm ấy là anh vì một câu nói đùa của cô mà bất chấp nguy hiểm đến tính mạng đi hái một đóa hoa. Nhiều năm qua đi, anh ấy vẫn nhớ câu nói đùa đó, hơn nữa còn anh còn tưởng cho nó là thật.
Ngay cả bản thân người nói ra câu nói đùa này cũng đã quên mất, nhưng anh ấy lại không quên. Cô đã quên mất quá nhiều chuyện quan trọng rồi!
"Ừm! Là bông hoa may mắn của em."
Cố Bắc Từ khịt khit mũi, nhận lấy bông hoa trong lòng bàn tay của đại ma vương, kết thành một cái vòng đeo vào cổ tay mình.
"Em sẽ thi thật tốt!"
"Em vui vẻ là được.
Động tác của người đàn ông có chút cứng nhắc cong cong khoé môi, cố gắng nở một nụ cười cho Cố Bắc Từ thả lỏng tâm trạng.
Dù có chút tận lực nhưng khuôn mặt của anh có thể làm điên đảo chúng sinh, chỉ là càng cười đều sẽ khiến cho người khác choáng ngợp.
Trong lòng Cố Bắc Từ bỗng nhiên trỗi dậy một chút xúc động, khêu khâu ngón tay Hoắc Tư Triệt.
"Anh cúi thấp đầu xuống một chút, em có chuyện muốn nói với anh."
"Hửm?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông hơi hơi cao lên, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn hơi cuối người xuống.
Bỗng nhiên Cố Bắc Từ kiễng chân lên, ở trước mặt nhiều người như vậy, hôn lên má của Hoắc Tư Triệt một cái.
"Cảm ơn anh, Triệt ca cal"
Không đợi đại ma vương phản ứng lại, cô liên quay người bỏ chạy ra xa giống như một con thỏ vậy.
Con ngươi sâu thẳm của Hoắc Tư Triệt bỗng nhiên co lại, động tác cúi người phải giữ nguyên mất ba giây mới có thể duỗi thẳng thắt lưng, giơ tay chầm chậm chạm vào gò má bị Tiểu Bắc hôn.
Chiến Anh bên cạnh cũng sững sờ đến hoá đá rồi! Anh ta vừa mới nhìn thấy ông chủ và Cố Bắc Từ thân mật với nhau! Anh ta sẽ không bị ông chủ diệt khẩu chứ!
"Ông chủ! Em mù rồi! Vừa rồi em không nhìn thấy cái gì cải"
Chiến Anh khao khát tìm cách sống sót, vội vàng giả mù để giữ lại cái mạng nhỏ của mình, nhưng mà trôi qua nửa ngày rồi vẫn không nghe thấy ông chủ nói chuyện, anh ta cẩn thận ngẩng đầu quan sát ông chủ với vẻ nghi ngờ, nhưng một giây sau nhịp tim lại tăng nhanh, trợn to mắt nhìn.
Ông chủ vậy mà lại cười ư! Lần này lại không phải là khẽ cười mà là một nụ cười lộ ra hàm răng!
Chiến Anh đột ngột xoay người, trời ơi! Tại sao lại để cho một trai thẳng như anh ta thấy được một nụ cười làm điên đảo chúng sinh như thế này chứt Anh không muốn bị bẻ cong đâu!
Cách đó không xa,
Hứa Vận Nhi si mê nhìn Hoắc Tư Triệt, nhưng sự ghen tị trong lòng cô ta lại nhanh chóng sinh trưởng lên giống như cỏ dại vậy, dựa vào cái gì chứ! Dựa vào cái gì mà Cố Bắc Từ lại có thể được nhiều người thích như vậy, dựa vào cái gì mà ngay cả một nam thân như Hoắc Tư Triệt cũng vì cô ta nở một nụ cười khuynh thành như thế?
Bản thân cô ta rốt cuộc có chỗ nào không bằng Cố Bắc Từ chứ? Tại sao tất cả mọi người đều không nhìn thấy hào quang của cô ta vậy?
Không, Cố Bắc Từ căn bản không hề ưu tú, cô chỉ là một kẻ thất bại mà thôi, nếu như không dựa vào sự nuông chiều của Hoắc Tư Triệt, thì Cố Bắc Từ ngay cả một kẻ thất bại cũng không bằng!
Hứa Vận Nhi cười khẩy tỏ vẻ trào phúng, cái ÿý nghĩ này đã ăn sâu vào trong lòng cô ta.
"Vận Nhi, nhanh vào thi đi, đến trễ sẽ không được tham gia kỳ thi nữa đâu!” Tô Phù Dung thúc giục không nháy mắt.
"Biết rồi!"
Giọng điệu của Hứa Vận Nhi không được tốt cho lắm, liếc nhìn mẹ của mình với khuôn mặt đầy ghét bỏ.
"Nếu khi đó mắt nhìn của mẹ tốt hơn Tô Vân Triều một chút, gả cho một người đàn ông xuất sắc hơn Cố Thanh Nguyên, thì bây giờ con sẽ không đến mức phải lén la lén lút tham gia kỳ thi đại học như vậy!"
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận