Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 279:

Chương 279:Chương 279:
Chương 279:
Cố Bắc Từ nhíu cong chân mày lại, cô không thích cảm giác bị người khác nhìn thấu tâm tư của mình, cố tính né tránh ánh mắt.
Lúc này, lão hòa thượng đột nhiên bỏ cây thăm gỗ xuống, thở ra một hơi.
"Thí chủ, vạn sự bất khả truy (Việc đã qua rồi rất khó truy cứu lại), hà cớ gì phải cố chấp việc ở quá khứ chứ?"
"Con không hiểu câu nói này của đại sư là có ý gì.
Cố Bắc Từ căng thẳng nhìn lão hòa thượng, cứ cảm thấy câu nói này của ông có ý gì đó sâu xa.
Cách mấy giây sau, lão hòa thượng mới nhẹ nhàng nói.
"Thí chủ, con không phải là người của thế giới này, nên quay về nơi con nên về đi... Cố Bắc Từ toàn thân từng lớp da gà đều nổi hết lên, tay chân cô lảo đảo đứng lên từ đệm hương bồ, trong lòng hoảng loạn không yên, đến các ngón tay đều run rẩy hết lên.
Tại sao lão hòa thượng này vừa nhìn lại có thể thấy được cô là trọng sinh?
"Đại sư, lời nói của thây quá dọa người rồi, con thấy hôm nay đến đây thôi!
Vừa nói xong câu này, Cố Bắc Từ liên quay người chạy ra cửa.
"A di đà phật, đời người là bể khổ, cầu nhi bất đắt, quay đầu là bờ! Thí chủ, sau này có việc gì khó hiểu, thì đến tìm lão tăng...
Lão hòa thượng nhìn theo bóng lưng hốt hoảng chạy trốn của Cố Bắc Từ, đầy lo lắng và cảm thông.
Cố Bắc Từ chạy ra ngoài thật xa, cuối cùng mệt quá dừng lại dưới gốc cây già hít thở, tim vẫn còn đập không ngừng, cứ cảm thấy lời của lão hòa thường văng vẳng bên tai mình.
Không! Cô đã chết rồi, kiếp trước sớm đã kết thúc rồi! Tái sinh lại là ông trời cho cô cơ hội, tại sao cô không thể đến lần nữa, sống cuộc sống yên ổn chứ?
"Bắc Từ? Sao cậu lại ở đây?"
"Trời ạ, mặt cậu sao lại trắng bệch thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này Quý Úy Nhiên và Tư Thần đột nhiên xuất hiện trước mặt Cố Bắc Từ, thấy cô bị dọa thành bộ dạng như vậy liền xông tới.
"Không có gì, lúc nãy bị lạc đường, bị một đại sư ở đây kéo vào bói quẻ gì đó, có chút dọa người.'
Cố Bắc Từ mơ hồ nói.
Quý Úy Nhiên nhìn theo hướng mà Cố Bắc Từ chỉ . "Đây hình như là đường dẫn đến tăng phòng của Nhất Đăng đại sư, có phải là cậu đã rút quẻ gì gì đó đúng không?
"Ừm"
Cố Bắc Từ gật gật đâu, căn bản không muốn nhớ lại lần nữa.
Cô vừa nói xong, không ngờ rằng Quý Úy Nhiên hờ hửng phất phất tay.
"Nếu là Nhất Đăng đại sư coi quẻ cho cậu thì cậu chỉ cần nghe thôi, đừng xem là thật. Nguyên cái chùa Đại Giác hương khói hưng thịnh này, rất nhiều cao tăng, nhưng mọi người đều biết, chỉ có Nhất Đăng đại sư là bói toán không chính xác, luôn là cách xa mười vạn tám ngàn dặm. Rất nhiều người tới đây tìm Nhất Đăng đại sư nghiên cứu thảo luận Phật pháp, nhưng tuyệt đối sẽ không tìm ông coi quẻ.
Nhưng Nhất Đăng đại sư cứ thích coi quẻ cho mọi người, nhìn thấy người liên lôi vào coi quẻ, coi ra đều là những chuyện gì đâu không, thường đem những sự thật không rõ ràng đi dọa người khác gân chết vậy đó, cậu đừng có để tâm là được."
"Thật sao?"
Nghe được những lời này của Quý Úy Nhiên, trong lòng Cố Bắc Từ nhẹ nhõm không ít, nhưng trong tâm vẫn có phần sợ hãi.
"Đúng rồi, các cậu sao lại qua đây?"
"Haz... tớ đợi cậu đợi đến khi cầu nguyện xong luôn, vì vậy mới xuống núi.'
Quý Úy Nhiên thở dài một hơi trả lời, Thẩm Kiếm Tỉnh liền bổ sung nói.
"Mấu chốt là hôm nay chỗ thọ trai của chùa Đại Giác không có mở cửa."
“Thì ra là vậy.'
Cố Bắc Từ cười lên, bị đôi tiểu tình nhân này nói chêm chọc cười, tâm trạng cô đã đỡ hơn rất nhiều. "Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”
"Tớ thấy sắc mặt của Cố Bắc Từ không được tốt, hôm nay hay là đừng tham gia hoạt động nữa, tớ đưa Bắc Từ quay về nghỉ ngơi nhé."
Tư Thần có chút lo lắng đưa ra ý kiến, Cố Bắc Từ thực tế cũng không có hứng thú để chơi tiếp, liền đồng ý.
Hoắc Tư Triệt đi công tác, Cố Bắc Từ cũng không muốn vê Hoàng Cư, bèn về nhà.
Vừa đến nhà, không ngờ là mọi người đều đang ở nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận