Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 568:

Chương 568:Chương 568:
Chương 568:
Qua hơn một giờ đồng hồ hết lời khuyên bảo, Cố Bắc Từ cuối cũng đã đuổi được hai ông anh cứ phải cãi nhau vì cái giường về. Nhưng đối mặt Đại Ma Vương, cô không trêu chọc được.
9 giờ tối, trong phòng bệnh VIP, đại ma vương lại có thể bảo Chiến Anh mang đến một bộ bàn ghế để anh làm việc.
Cố Bắc Từ nhàm chán chơi xong vài trò chơi với anh hai, dứt khoát bỏ điện thoại xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt của người đàn ông.
Tục ngữ nói tiểu biệt thắng hôn nhân, câu nói này thật sự không hề sai, đặc biệt là Đại Ma Vương đang nghiêm túc làm việc kia, cô thật sự nhìn chỗ nào cũng đều rất vừa mắt.
"Buồn ngủ rồi?"
Người đàn ông nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của cô, ngước mắt lên nhìn về phía cô.
"Không có, anh cứ bận rộn đi, không cần để ý đến em đâu."
Cố Bắc Từ vội vàng lắc đầu, ôm gối năm trên giường bệnh nói.
Hoắc Tư Triệt liếc nhìn điện thoại, lập tức tắt máy tính, tắt đèn phòng bệnh.
Trong bóng tối, truyền đền một âm thanh sột soạt, Cố Bắc Từ còn tưởng rằng Đại Ma Vương chuẩn bị ra ngoài, không ngờ rằng giường bệnh bé nhỏ đột nhiên lún xuống một chút, đợi đến khi cô phản ứng lại, thì hơi thở bá đạo của Đại Ma Vương đã bao vây lấy cô.
“Anh...
Nhịp tim của Cố Bắc Từ đột nhiên nhanh hơn, trong bóng tối cô tưởng rằng Đại Ma Vương muốn... cô vẫn là một bệnh nhân mài
Cô còn chưa kịp nói hết lời, người đàn ông đã duỗi tay ra, cẩn thận ôm lấy cô, kéo vào vòng tay mình.
Cố Bắc Từ nhắm mắt lại, kệ đi, đàn ông mà... nhịn quá lâu dễ nén bệnh...
Nhưng mà, một phút trôi qua, rồi hai phút nữa lại trôi qua...
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, tại sao lại không xảy ra chuyện gì vậy!
"Ngủ đi."
Giọng nói trâm thấp dễ nghe của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, sạch sẽ mà không có chút ý đồ nào.
Cố Bắc Từ: "...
Em đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, hoá ra anh phí nửa ngày sức, thật sự chỉ là đắp chăn bông ngủ đơn thuần thôi àI
Cố Bắc Từ tức giận cứ cựa quậy trong vòng tay của Đại Ma Vương, cố gắng tìm một tư thế thoải mái để ngủ.
Trong bóng tối, người đàn ông lập tức theo động tác của cô, cẩn thận từng li từng tí bảo vệ cho cái đầu đang bị thương của cô.
Cố Bắc Từ hơi sững sờ một lúc, hoá ra đây chính là nguyên nhân anh buộc phải chen vào đây...
Nghĩ đến đây, cô đưa tay ôm lấy eo anh, ngửi thấy hơi lạnh quen thuộc của anh, dần dần chìm vào giấc mộng sâu...
Sáng sớm hôm sau,
Cô tỉnh dậy trong tiếng kiểm tra phòng của y tá, vội vàng theo tiêm thức nhìn sang phía bên cạnh, trên giường đã không còn bóng dáng của Đại Ma Vương.
Lúc này cửa mở ra, bước vào là hai người khiến cho Cố Bắc Từ không ngờ được.
"Mẹ Hoắc, ba Hoắc, hai người sao lại tới đây?"
Cố Bắc Từ sững sờ.
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao con có thể không nói với mẹ chứ? Còn muốn giấu mẹ sao?"
Mẹ Hoắc bước nhanh đến trước giường bệnh, dáng vẻ như không hài lòng trách mắng, nhưng trên mặt lại phủ đây sự lo lắng.
Ba Hoắc ở sau lưng bà, tay câm một thùng giữ nhiệt, thuận tiện đặt lên bàn, lại theo thói quen kéo ghế đến, đỡ mẹ Hoắc ngôi xuống.
Xem ra ở vấn đề chiều vợ, nhà họ Hoáắc là có di truyền.
"Mẹ Hoắc, con thật không có việc gì lớn cả, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, hôm nay liên có thể xuất viện rồi."
Cố Bắc Từ vội vàng giải thích, nhưng mẹ Hoắc không tin.
"Cái gì mà không phải chuyện gì lớn, mẹ đã nghe nói rồi, con ngã xuống từ một bờ dốc cao như thế, còn rơi vào một cái hố sâu mài!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận