Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương Z6:

Chương Z6:Chương Z6:
Chương 76:
"Dựa vào cái thành tích không dám cho người khác xem đó của cô còn không biết xấu hổ bảo lão đại của tôi nhắc đến?
Diệp Khản cười nhạo một tiếng, lời còn chưa dứt, liền nghe Hoắc Tư Triệt mở miệng:
"Đứng đầu toàn trường."
"Cái... cái gì cơ?”
Biểu cảm trên mặt Diệp Khản nháy mắt đông cứng lại, không thể tin được nhìn chằm chằm vào Hoắc Tư Triệt.
'Lão đại, anh dám đặt tay lên lương tâm của mình lặp lại lân nữa không?”
"Diệp thiếu, Cố tiểu thư thật sự thi được hạng nhất trong kì thi cuối kì, thời trung học cô ấy vẫn luôn đứng nhất lớp. Cô ấy cố tình giả vờ là mình học dốt thôi. Chiến Anh thực sự không nhìn tiếp được nữa, sợ Diệp thiếu chịu thiệt thòi, vội vàng chen miệng nói.
"Cô ta á? Còn giả vờ là học dốt?"
Miệng Diệp Khản mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, thậm chí còn nghi ngờ Chiến Anh giúp đỡ ông chủ mình, liên hợp lại lừa gạt anh.
"Làm sao, cậu đang nghi ngờ lời nói của tôi?"
Hoắc Tư Triệt lạnh lùng lên tiếng, nhiệt độ bốn phía lập tức giảm xuống mấy độ.
Sắc mặt Hạng Hằng khẽ biến, lặng lẽ nhấc chân đá gót giày của Diệp Khản.
"Diệp Khản! Nói chuyện với lão đại kiểu gì đấy?"
Diệp Khản giật mình lấy lại tinh thần, nháy mắt trở nên ỉu xìu.
"Lão đại, em sai rồi."
"Hừ! Lau mắt mà nhìn, tôi còn thông minh hơn cậu nhiều!"
Cố Bắc Từ hai tay chống nạnh, đắc ý giống như chú gà trống vừa mới giành được thắng lợi, khí thế phách lối không thôi.
Chỉ là trong căn phòng này người có quyền thế lớn nhất vô cùng chiều cô, cô có phách lối hơn nữa cũng không ai dám ý kiến.
"Hai người các cậu qua thư phòng chờ tôi, tôi sẽ sang ngay.'
Chờ cho bạn nhỏ nào đó đắc ý, kiêu ngạo đủ rôi, Hoắc Tư Triệt mới chậm rãi mở miệng, dàn xếp ổn thỏa.
"Vâng, em biết rồi."
Không đợi Diệp Khản lại phun ra mấy câu làm người ta khiếp vía, Hạng Hằng đã dành trước một bước trả lời, lôi kéo Diệp Khản còn chưa phát huy khả năng đấu khẩu của mình đi lên trên lầu hướng về phía thư phòng.
"Hừ! Về sau anh phải dạy dỗ cho tốt vị em chồng này đấy, sao có thể nói chuyện với chị dâu như thế chứ?"
Cố Bắc Từ đắc ý lắc lắc đầu, cái đuôi còn hận không thể vểnh đến trời luôn.
"Tiểu Bắc, em vừa mới gọi anh là gì?"
Hoắc Tư Triệt đỡ trán, ánh mắt đăm chiêu nhìn kỹ gương mặt cô, ý vị sâu xa chậm rãi mở miệng.
"Em....
Cố Bắc Từ đột nhiên ngây người, sau đó mặt đỏ như gấc!
Vừa rôi dưới tình thế cấp bách, hình như cô gọi Đại Ma Vương là... ông xãi
"Nếu em đã gọi anh như thế, vậy về sau anh sẽ gọi em là...'
Mặt thiếu nữ đỏ bừng, có lẽ những lời cô vừa mới nói khiến tâm tình của anh trở nên tốt hơn, giọng nói của Hoắc Tư Triệt trâm thấp bên trong mang theo cả mấy phần ranh mãnh.
'A a aa, anh không được gọi!" Không cho Đại Ma Vương nói hết lời, Cố Bắc Từ xấu hổ cuống quýt giơ tay che miệng anh lại, khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào môi anh, một dòng điện từ lòng bàn tay lan ra toàn cơ thể cô, khiến tay chân cô trở nên tê dại, dọa cô rụt tay lại giống như bị điện giật.
"Em em em... em buôn ngủ rồi, trở về đi ngủ đây!"
Sắc mặt Cố Bắc Từ càng đỏ hơn, xấu hổ kêu to một tiếng, rồi chạy thục mạng.
Ánh mắt Hoắc Tư Triệt tĩnh mịch nhìn chằm chằm về phương hướng cô gái nhỏ chạy đi, khóe miệng giương lên một nụ cười nhỏ đến không thể nhận ra.
"Dầm!"
Về đến phòng, Cố Bắc Từ hoảng sợ tựa vào cánh cửa thở mạnh, theo bản năng cô sờ vào ngực, trái tim vẫn còn đang đập điên cuồng, vang như nổi trống.
"Cố Bắc Từ mày điên rồi sao? Mày thế mà còn dám ở trước mặt mọi người trêu ghẹo Đại Ma Vương!"
"Không đúng, không đúng! Sao mày lại phải sợ như thế chứ? Anh ấy trêu ghẹo mày thì mày không biết trêu ghẹo lại sao?
"A aa a! Tôi chính là rất sợ mài"
Trong lòng cô chia thành hai phe đấu tranh gay gắt, Cố Bắc Từ "òa' lên, bực bội nằm sấp trên giường, lựa chọn vùi đầu mình vào trong gối.
Cảnh tượng vừa nãy hết lân này tới lân khác giống y như trong phim vậy, từng cảnh từng cảnh một chiếu lại trong đầu cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận