Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 737:

Chương 737:Chương 737:
Chương 737:
Sau khi làm xong những việc này cô ta lập tức đổi một nụ cười tràn đầy sức sống, đẩy cửa phòng tập nhảy ra, những người mới kia vừa nhìn thấy Cố Thụy Văn lập tức vui vẻ vây qua đây.
"Thụy Văn, cô đi đâu thế, chúng tôi vẫn đang chờ cô dạy chúng tôi nhảy đây nè!"
"Đúng thế đúng thế, cái động tác này tôi làm cứ không tốt."
Mọi người dường như đều vô cùng thích Cố Thụy Văn, bởi vì cô ta rất dịu dàng lương thiện.
"Được được được, đừng nôn nóng, tôi dạy từng người từng người một.'
Trong mắt Cố Thụy Văn nhanh chóng lướt qua một tia chán ghét sâu đậm, nhưng mà trong lúc tất cả mọi người đều chưa kịp phát hiện ra thì lại biến thành hòa nhã dễ gần. Luyện tập mãi cho tới tận buổi tối, Cố Thụy Văn trở vê phòng ký túc xá đơn của mình.
Vốn dĩ người mới đều là hai, ba người ở cùng nhau, nhưng Cố Thụy Văn lại có một cái đặc quyền, Đường Dục vì để cô ta ở ký túc xá luyện hát được thuận tiện nên đặc biệt chuẩn bị cho cô ta một căn phòng đơn.
Lúc này, Cố Thụy Văn nhìn bản thân ở trong gương, biểu cảm từ dịu dàng trang nhã dần biến thành cay nghiệt dữ †ơn.
“Ting ting ting!”
Tiếng chuông điện thoại đặc thù vang lên, Cố Thụy Văn giống như nhận phải sự sợ hãi, cả người từ bàn trang điểm bật dậy, nhanh chóng chạy tới bên giường, móc một cái điện thoại có tính chất đặc biệt từ dưới đáy giường ra, mang theo sự sợ hãi và hoảng hốt ấn nhận cuộc gọi. "Ở địa bàn của Cố Bắc Từ cô thích ứng thế nào rồi?"
Một giọng nữ mơ hồ xuyên qua hệ thống từ trong điện thoại truyên đến, lại như cũ có thể khiến Cố Thụy Văn nhớ lại quãng thời gian tối tăm mấy ngày nay, toàn thân nổi da gà, lông tơ dựng đứng.
"Tôi thích ứng rất tốt, xin L tiểu thư yên tâm.”
"Vậy thì tốt, đừng quên nguyên nhân tôi phí nhiều hơi sức như thế để đưa cô tiến vào, nếu đã tốn cái giá lớn như thế vậy thì làm tốt việc cô nên làm... Hứa Vận Nhi...
Người phụ nữ trong điện thoại nói đến câu cuối, chậm rãi phun ra ba chữ.
Lúc nghe tới cái tên đã từng có của bản thân, Hứa Vận Nhi của quá khứ, Cố Thụy Văn của hiện tại, cả người cô ta đều sững sờ.
Trong thời gian mấy ngày này, cô ta trải qua đau khổ của địa ngục mới có thể từ Hứa Vận Nhi biến thành Cố Thụy Văn bây giờ.
Cố... là cái họ mà cô ta vẫn luôn muốn có.
Thụy Văn, là từ đông âm với báo thù trong tiếng Anh.
"Tôi hiểu rồi, những đau đớn tôi từng chịu đựng, nhất định sẽ khiến Cố Bắc Từ trả lại gấp trăm lần!"
"Vậy thì tốt, cô qua đó đã mấy ngày rồi, để tôi xem xem thành tích của cô."
"Hôm nay đã lấy được đến tay rồi, bây giờ tôi gửi cho cô ngay."
Giọng nói của Cố Thụy Văn vừa dứt, đầu bên kia điện thoại đã ngắt cuộc gọi rồi.
Nghe âm thanh đường dây bận trong máy, cô ta ngược lại giống như được giải thoát thở phào một hơi.
Tiếp theo cô ta lại giấu cái điện thoại đặc thù này đi lần nữa, sau đó mở máy tính ra, đặc biệt dùng một cái điện thoại khác của bản thân để chia sẻ wifi mà không phải là sử dụng wifi của công ty.
Làm xong hết thảy cô ta mới mở hòm thư ra, gõ xuống địa chỉ hòm thư của Dương Tu Văn, gửi một phân tài liệu điện tử dùng hình thức bưu kiện để gửi qua đó.
Đây là một phần bưu kiện đặc biệt, sau khi gửi đi thì sẽ không còn thông tin ghi chép, mà sau khi đối phương nhận được bưu kiện cũng sẽ đọc xong liên mất.
Cố Thụy Văn rót cho bản thân một cốc cà phê, yên tĩnh đợi cái văn kiện siêu lớn này được gửi đi.
Mà tiêu đề của cái văn kiện này viết: Phô bày kế hoạch quy trình toàn hạng mục cùng mỹ thuật sân khấu của Pick 101.
Cố Thụy Văn lại nhớ lại đoạn đối thoại ban ngày cô ta ở bên ngoài phòng làm việc của Cố Bắc Từ nghe được.
"Cố Bắc Từ, muốn mượn cái hạng mục này để giải trí Bắc Triệt lên thị trường? Nằm mớơi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận