Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 601:

Chương 601:Chương 601:
Chương 601:
"Hoắc Tổng, lần này nếu không phải nhờ phước của Bắc Từ, thì chúng em khó mà gặp được anh. Em và Kiếm Tinh sắp tiếp nhận chuyện làm ăn của gia tộc rồi, không biết là lân này có cơ hội thỉnh giáo anh được không?”
"Hoắc ca ca, anh chỉ dạy bọn họ đi, em không muốn thấy bạn của mình phá sản đâu."
Ánh mắt Hoắc Tư Triệt nhìn qua vài người này, nghĩ đến bọn họ là bạn của Tiểu Bắc nên ngồi xuống lại.
"Thật cảm ơn Hoắc Tổng, em kính anhl"
Quý Úy Nhiên nhướng mày, liền theo kế hoạch cầm ly đế cao lên rót rượu vào.
Cố Bắc Từ âm thầm tặng cho Quý Úy Nhiên một like, liên lặng lẽ rời khỏi ghế, chạy thẳng đến phòng hướng hồ đã đặt sẵn.
Chiến Anh luôn im lặng không nói gì, hoàn toàn vô cùng lo lắng, nhưng theo tình hình hiện giờ anh ta nhận ra một chút manh mối rồi, có điều anh ta vẫn bình tĩnh.
"Úy Nhiên, loại rượu thấp kém như vậy, sao có thể dùng để kính Hoắc Tổng chứ? Anh nghe nói khách sạn LakeSide, có một loại rượu ủ dưới hâm nước, nên đổi qua loại này."
Lúc này, Thẩm Kiếm Tinh nhanh trí đưa mắt ra hiệu với Quý Úy Nhiên, hai người kẻ xướng người họa bảo nhân viên phục vụ mang đến một bình rượu khác.
Vincent và Tư Dạ nhíu mày khó hiểu, đều cảm thấy có cái gì đó không đúng, sau đó Chiến Anh liều mạng đưa mắt ám hiệu với hai người bọn họ, hai người liên giả câm giả điếc.
Thực ra cái mánh khóe nhỏ này làm sao có thể qua mắt được Hoắc Tư Triệt, chỉ có điều...
Quý Úy Nhiên lần nữa rót một ly rượu kính Hoắc Tư Triệt, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, cô bị dọa cho tay run lên, sợ rằng Hoắc Tư Triệt sẽ không uống.
Một giây, hai giây, ba giây... đang lúc sự kiên trì Quý Úy Nhiên đi xuống, thì Hoắc Tư Triệt câm ly cao đế trên bàn lên, một lần uống hết ly.
Cố Bắc Từ đang trốn ở cửa âm thâm quan sát lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liền quay người đi đến phòng hướng hồ.
Tiếp theo chỉ cần đợi Quý Úy Nhiên và Thẩm Kiếm Tinh dẫn đại ma vương vào Ngũ Mê Tam Đạo (thần chí không rõ ràng, u mê) thôi!
Thế nhưng một tiếng đồng hồ sau...
Thẩm Kiếm Tinh và Quý Úy Nhiên, thậm chí bao gôm cả Tư Thân đều nằm trườn trên bàn thiếp đi, Hoắc Tư Triệt người uống nhiều nhất lại vẫn tỉnh như ban đầu, quần áo chỉnh tề ngồi thẳng đó, trên người đến một vết nhăn của không có.
Vincent và Tư Dạ lắc lắc đầu, vẻ mặt thông cảm.
"Ba cô gái này nghĩ gì vậy chứ, đột nhiên lại lôi cái trò thấp kém này ra, lẽ nào bọn họ không biết là đại ca chưa say bao giờ sao? Tửu lượng như biển mà."
Chiến Anh cười phù ra một tiếng, đây cũng là nguyên nhân lúc nảy vì sao anh ta lại mắt nhắm mắt mở.
"Đưa bọn họ về đi."
Hoắc Tư Triệt đứng dậy, thấp giọng căn dặn Chiến Anh, rồi liền quay người rời khỏi ghế.
Trên ghế chỉ còn lại mấy người bọn họ, Quý Úy Nhiên cố gắng ngẩng đầu dậy, lẩm bẩm một mình. "Kỳ lạ, rõ ràng em đã đổi rượu khác, sao anh ấy vẫn không say nhỉ?"
Chiến Anh đang định đỡ Quý Úy Nhiên dậy nghe thấy, liên kinh ngạc nhíu mày.
"Lễ nào rượu mà tụi em đặc biệt đổi có vấn đề?"
Sắc mặt Vincent bỗng chốc trở nên nghiêm trọng, liên câm rượu còn lại trên bàn thử một ngụm, sau đó "nhổ" ra trên đất.
"Đây không phải chỉ là rượu bình thường thôi sao, lão tử còn tưởng rằng mấy em đã bỏ thứ gì vào rượu rồi!"
Anh ấy là lính tuyển của quốc tế, đối với ba chuyện này đặc biệt hiểu rõ.
"Hả? Vậy chai rượu bọn em đã bỏ thuốc vào đâu?”
Quý Úy Nhiên bỗng chốc sững sờ, ngơ ngác nhìn qua Thẩm Kiếm Tỉnh.
Thẩm Kiếm Tinh vốn dĩ rất khó để giữ sự tỉnh táo, khi nghe xong câu này liên tỉnh lại.
"Rượu này anh mua hai chai, một trong hai chai đó, hình như đã được anh bỏ vào phòng ngủ của bọn họ rồi..."
"Hỏng rồi! Em để nhầm rồi! Chai rượu em bỏ thuốc vào đưa cho Bắc Từ rồi!"
Quý Úy Nhiên lúc này khóc không thành tiếng! Vốn dĩ định đánh qục đại ma vương, để cho Bắc Từ dễ múa gậy vườn hoang, kết quả bây giờ.
Rốt cuộc là ai sẽ múa gậy vườn hoang chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận