Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 525:

Chương 525:Chương 525:
Chương 525:
Trong lòng cô ta vang lên hồi chuông cảnh báo, mở miệng cố ý cắt ngang sự chú ý của Viên Trạch Văn.
"Chú Viên, lần trước chú nói muốn giúp cháu việc sản xuất album..."
"Suyt, cháu đừng ồn!"
Lời của Khương Viện còn chưa kịp nói xong, đã bị Viên Trạch Văn cắt ngang với vẻ mặt không hài lòng, cô ta thâm nắm chặt tay vì tức giận.
Không thể hoảng! Suy cho cùng chú Viên là giao thế với nhà họ Khương, sẽ không đến mức bảo vệ một người ngoài đâu.
Trong lòng Khương Viện âm thâm tự an ủi bản thân, quyết định yên lặng quan sát diễn biến.
Hai nhân viên công tác vốn rất có thành kiến với Cố Bắc Từ, giờ đây thậm chí quên cả điều chỉnh thiết bị, ngược lại còn say sưa thưởng thức giọng hát như âm thanh thiên nhiên này.
Cố Bắc Từ hát xong câu cuối cùng, chậm rãi mở mắt ra, mới phát hiện bên ngoài tấm kính trong suốt, tất cả mọi người đều đang ngây ngốc nhìn chằm chằm cô, lúc này cô giống như một con gấu trúc bảo vật của quốc gia vậy.
"Ồ... cho hỏi tôi có cần phải hát lại lân nữa không?”
Cô không chắc chắn biểu cảm trên mặt nhân viên công tác đang thể hiện điều gì, đành phải thăm dò hỏi.
Nhân viên công tác còn chưa kịp trả lời, Viên Trạch Văn đã tháo tai nghe xuống, nói chuyện với Cố Bắc Từ.
"Không cần nữa, hiệu quả lần vừa rồi của cháu rất tốt! Có thể ra ngoài rồi."
Cố Bắc Từ nghi ngờ lướt mắt qua người đàn ông đeo kính râm này, mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.
"Vâng." Cô vừa ra ngoài, Khương Viện lên tiếng đầu tiên.
"A Từ, nếu cô đã hát hay như vậy, vừa rồi tại sao phải nói dối chúng tôi rằng chưa từng hát lần nào?”
Cố Bắc Từ đảo mắt trong lòng, đây là vừa bắt đầu đã muốn gán cho mình thành một người phụ nữ tâm cơ sao?
"Chỉ là khi còn nhỏ tôi đã từng cùng mẹ hát, đã trôi qua nhiêu năm như vậy rồi, hiện tại tôi cũng không chắc rằng mình có hát hay không, làm người vẫn nên khiêm tốn một chút chứ? Tôi cũng không dám khoe khoang mình là một giọng ca vàng.
Giọng điệu Cố Bắc Từ đều đều, không nhanh không chậm đáp lại. Sắc mặt của Khương Viện Và Khương Mẫn đồng thời trở nên rất khó coi, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, dù sao vừa rồi cũng chỉ có bọn họ vẫn luôn tự khoe khoang mình là giọng ca vàng. "Chú vẫn luôn cảm thấy giọng nói của cháu rất quen thuộc, cháu tên là gì?
Lúc này, Viên Trạch Văn không kiềm được kích động, hỏi.
Cố Bắc Từ không vội trả lời câu hỏi của ông ấy, hỏi ngược lại.
"Chú là?"
Khương Mẫn thấy Cố Bắc Từ giả ngốc, vội vàng bắt lấy cơ hội mỉa mai giễu cợt.
"Ngay cả đại danh của chú Viên cô cũng chưa từng nghe qua, xem ra sự hiểu biết vê âm nhạc của cô thật sự không được rồi!"
"Tiểu Mẫn, không sao."
Không ngờ rằng, Viên Trạch Văn không những không tức giận, mà ngược lại còn chủ động tháo kính râm của mình xuống, tự giới thiệu bản thân.
"Chú là ông chủ của phòng làm việc âm nhạc này, Viên Trạch Văn."
"Chú Viên, đã lâu không gặp rồi, chú vẫn ngầu như vậy!"
Ngay khi người đàn ông tháo kính râm xuống, Cố Bắc Từ liên nhận ra ông ấy.
"Cố Bắc Từ, ai là chú Viên của cô, đừng có mà lôi kéo làm quen được không!"
Khương Viện nói chen vào với vẻ không vui.
Kết quả, ngược lại Viên Trạch Văn lại lướt qua cô với vẻ không vui.
"Tiểu Mẫn, giáo dưỡng của cháu đâu?"
Khương Mẫn bị dọa sợ đến mức mặt mũi trắng nhợt, vội vàng ngậm miệng lại.
"Chú Viên, chú thật sự không nhớ ra cháu sao? Lúc nhỏ cháu đã từng đến đây với mẹ cháu mấy lần đấy!" Cố Bắc Từ cố ý không giải thích rõ, muốn cho Viên Trạch Văn một câu đố.
Viên Trạch Văn cẩn thận quan sát Cố Bắc Từ, vẫn luôn cảm thấy cô gái này rất quen thuộc, giống như là đã gặp ở đâu đó rồi vậy.
Khương Viện cười khẩy trong lòng, tính tình của chú Viên ngay thẳng, ghét nhất người khác cố làm ra vẻ huyền bí để bấu víu mối quan hệ với ông ấy, Cố Bắc Từ, cô đây là mông ngựa đập lên chân ngựa rồi!
Đợi xem, ngã ngay thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận