Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 208:

Chương 208:Chương 208:
Chương 208:
Cố Bắc Từ nhìn xuống màn hình điện thoại, rồi mở lên.
Cô vậy mà có chút khó ngủ.
"Cố Bắc Từ, sao mày lại biến thành quái đản như vậy? Không phải là kiếp trước mày rất sợ đại ma vương hay sao?”
Cô lẩm bẩm một mình, đột nhiên phát hiện trong tâm trí bây giờ toàn là hình ảnh của Hoắc Tư Triệt.
Dáng vẻ thâm tình của anh ngắm nhìn mình, dáng vẻ bóc vỏ tôm của anh, còn cả tối hôm đó, anh giam người cô dưới thân mình, hỏi cô có thể cho...
Những hình ảnh đó dường như đã in sâu vào trong tâm trí, không thể nào xóa mờ được.
Cố Bắc Từ ngại ngùng dùng tay che mắt lại: "Sao lại nhớ đến đêm hôm đó chứ?" Cô bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, bản thân càng ngày càng không sợ đại ma vương nữa. Mọi thứ của Hoắc Tư Triệt ở kiếp trước đột nhiên cũng dân dần mờ nhạt trong tâm trí cô, thậm chí không còn nhớ nỗi nữa.
Kim đồng hồ đã chạy đến 12 giờ rồi, Cố Bắc Từ chắc chắn rằng mình bây giờ không ngủ được, cô chưa từng nghĩ rằng cũng có ngày bản thân mình lại vì Hoắc Tư Triệt mà mất ngủ.
Những cô vẫn chưa chịu khuất phục, không hề gửi bất kỳ tin nhắn nào cho Hoắc Tư Triệt. Ngày thứ hai nghỉ học, mang theo cặp mắt thâm đen đi qua nhà Tư Thần luyện đàn.
"Bắc Từ đến rồi à!"
Vừa đến nhà Tư Thần, mẹ của Tư Thần liền nhiệt tình ôm lấy cô, còn có phần xúc động nói.
"Con đã mấy năm chưa đến nhà chúng ta rồi, dì còn tưởng rằng hai bọn con đã thật sự tuyệt giao với nhau rồi."
"Dì, là do con lúc trước không hiểu chuyện."
Cố Bắc Từ nhìn mẹ của Tư Thần, có chút e ngại mà sờ sờ mũi.
"Không sao cả, đây mới là gọi là thanh xuân của các con chứ, nhưng duyên phận sẽ luôn kết nối chúng con lại với nhau, xem xem, hai con bây giờ không phải là đã hòa hợp như ban đầu rồi sao!"
Mẹ Tư là một người tính cách rất lạc quan, lúc trò chuyện luôn nở nụ cười, sau đó lộ ra vẻ hết sức đáng yêu.
Cố Bắc Từ không bao giờ muốn nhớ lại, vài năm sau đó, Tư gia làm ăn sa sút, gương mặt luôn tươi cười của mẹ Tư cũng dần dần vì cuộc sống mưu sinh mà trở nên khắc khổ già nua.
"Được rồi, hai con nhanh chóng vào luyện đàn đi, dì chuẩn bị cho hai con một ít điểm tâm." "Cảm ơn mẹ Tư."
Nhìn theo bóng lưng của mẹ Tư Thần, Cố Bắc Từ nắm chặt tay, cô tuyệt đối sẽ không để bi kịch xảy ra lân nữal
"Đi thôi, chúng ta vào phòng đàn."
Tư Thần tâm trạng khá tốt kéo tay Cố Bắc Từ hướng về phòng đàn đi vào.
"Thân Thần, bây giờ cậu với Vu Cố như thế nào rồi?"
Cố Bắc Từ sắc mặt nghiêm túc hỏi thăm dò, một bên cẩn thận quan sát sắc mặt của Tư Thần.
"Chúng tớ...
Trên mặt của Tư Thân thoáng qua vẻ hơi ngại ngùng xen lẫn hạnh phúc.
"Chúng tới hiện tại vẫn tốt."
Nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ của Tư Thần như đang chìm đắm trong lọ mật, trong lòng Cố Bắc Từ bỗng nhiên rơi xuống trầm mặc, xem ra kế hoạch dụ dỗ của Vu Cố đạt hiệu quả rồi. Lòng cô đang rất sốt ruột, nhưng lại không biết nên nói với Tư Thần như thế nào, chỉ có thể kiêm chế sự nóng lòng của mình xuống, nên cùng Tư Thần luyện đàn trước đã.
Tư Thân mấy ngày này trên miệng luôn nở nụ cười, nhưng lúc luyện đàn thì tâm hồn lại không ở chỗ này.
"bịchI"
Âm thanh lần thứ năm của đàn vi ô lông phát ra không hài hòa, Cố Bắc Từ bỏ cây đàn vi ô lông xuống nhìn Tư Thần.
"Xin lỗi nha, Bắc Từ, đoạn này tớ cứ đánh sai.
Tư Thần ngượng ngùng lè lưỡi.
Cố Bắc Từ không nói gì, những lỗi như thế này, nếu như là Tư Thần của lúc trước thì rất ít khi phạm phải.
"Chúng mình nghỉ một lát đi."
Cô ấy thở dài một hơi, đặt đàn vi ô lông lên trên kệ. "Chắc là do tớ hơi mệt một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận