Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1084:

Chương 1084:Chương 1084:
Chương 1084:
Dì Dương lắc lắc đầu, quan sát biểu cảm của Tưởng Ngọc Đường.
"Con mẹ nói"
Tưởng Ngọc Đường đau khổ ngôi xuống, ôm chặt đầu, con đường duy nhất đã bị chặn mất rồi, anh ta còn có thể làm sao nữa?
"Haiz, anh, chuyện Cố Khiêm dùng tiên công quỹ không phải là giả hay sao, chúng ta chỉ cần cung cấp chứng cứ, chẳng phải là ngân hàng có thể cho chúng ta vay tiền rôi à2 Ban đầu lời khai của Hứa Vận Nhi với Tô Phù Dung hình như là do anh cất giữ nhỉ? Bây giờ cũng nên mang ra rồi đi?"
Em họ của Tưởng Ngọc Đường đột nhiên nghĩ ra cách, lập tức ở trước mặt mấy người, không tim không phổi mở miệng.
Không đợi cậu ta nói hết lời, Tưởng Ngọc Đường đã giáng một quyền xuống.
"Con mẹ nó câm mồm cho ông!"
Cái chứng cứ này sở dĩ anh ta giấu đi là vì một khi công bố với công chúng, tội của Cố Khiêm không thành lập, anh ta sẽ được vô tội phóng thích ngay. Đến lúc đó Cố Khiêm đến tranh giành Cố thị với anh ta, đây là một việc đáng sợ biết nhường nào chứ.
Cho nên anh ta sớm đã giấu lời khai đi rồi, cho dù tất cả mọi người đều biết Cố Khiêm bị oan nhưng không có chứng cứ thì Cố Khiêm chỉ có thể ngồi †ù mục xương, vĩnh viễn không trở mình được!
Nhưng mà hoàn toàn không nghĩ tới, có một ngày anh ta vậy mà lại cân phải dựa vào việc công khai lời khai để được vay tiền, đây quả thực chính là tự lấy đá đập chân mình, mua dây buộc mình!
Anh họ! Anh đánh em làm gì chứ!” Em họ của Tưởng Ngọc Đường ôm mặt ngã trên mặt đất, lúc này những thân thích khác của nhà họ Tưởng xông vào.
"Ngọc Đường, cậu đây là làm gì thế? Công ty kinh doanh bất lương, sao cậu còn trút giận lên người nhà!"
Bác hai của Tưởng Ngọc Đường nhìn thấy con trai ngã trên mặt đất, lập tức bất mãn chất vấn.
"Nhìn xem! Đây chính là thằng con trai tốt mà bác nuôi ral"
Tưởng Ngọc Đường không kêm tức giận được mắng.
"Con trai, sao lại nói chuyện với người lớn như thết"
Ba của Tưởng Ngọc Đường thấp giọng trách cứ anh ta một câu, lúc này mới nhìn thấy dì Dương cũng ở đây, liền lập tức mặt lạnh mặt bày ra dáng điệu nói.
"Ba con thân thích nhà chúng tôi có chuyện phải nói, không phải một người ngoài như bà có thể nghe, nhanh cút đi
Dì Dương liếc mắt khinh bỉ, dưới đáy lòng thâm mắng một câu, cái thứ chó cậy gân nhà, gà cậy gần chuồng, quay người ung dung rời đi.
Hai người bác của Tưởng Ngọc Đường lập tức thuận tay đóng cửa lại, hạ thấp giọng xuống nói.
"Nghe nói chỉ cần lấy ra hai phần lời khai kia, liền có thể mượn được tiền của ngân hàng?"
"Nếu đã dễ dàng như thế, Ngọc Đường, cháu còn do dự cái gì, mau lấy tiên ra đi!"
Hai người bác lập tức xúi giục nói.
"Đúng thế, anh họ của cháu ở trong tù chịu không ít khổ, chính là chờ tiền cứu mạng của cháu đấy!"
Bác cả lo lắng thúc giục nói, Tưởng Ngọc Đường càng thêm phiền não. "Các người thì biết cái gì! Đây là điểm yếu để tôi khắc chế Cố Khiêm, một khi lấy ra, Cố Khiêm liên sẽ được phán vô tội phóng thích, cái giá này các người gánh nổi sao! Những kẻ não heo như các người, đấu thắng được Cố Khiêm à?Ƒ
Tưởng Ngọc Đường tức hổn hển chất vấn.
Nhìn chung anh ta vẫn còn có một chút tự mình biết mình.
Hai ông bác của nhà họ Tưởng bị anh ta mắng, lập tức xấu hổ không nói chuyện nữa, tất cả đều nhìn em trai của mình, ba của Tưởng Ngọc Đường.
"Ngọc Đường ài! Bây giờ đã là lúc nào rồi, nghĩ xa như vậy thì có ích gì? Con không lấy ra, thì chúng ta không vượt qua nổi tuần này đâu!"
Đường cùng bí lối, không có lựa chọn khác.
Kịch hay, chỉ vừa mới bắt đầu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận