Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 157:

Chương 157:Chương 157:
Chương 157:
Một nam sinh khác thở dài nói: "Không được, không còn kịp rồi, tiết mục biểu diễn riêng đã báo lên, câu lạc bộ âm nhạc của hai trường chúng ta cũng đã vào vòng đấu, đây chính là cuộc chiến tường vi' đói
Nếu như đổi tiết mục, thì chẳng khác nào chúng ta tự thừa nhận ngoại trừ Tư Thần, không còn ai có thế kéo đàn được, đồng nghĩa với việc trực tiếp nhận thua."
"Vậy phải làm thế nào?"
Lúc này, từ trên lâu truyên tới tiếng đàn violin, âm thanh như khóc như kể, như tơ như lũ, từng khắc từng khắc nối liên liên kết với nhau vô cùng hoàn mỹ.
"Ồ? Tại sao tôi lại không biết trường chúng ta vẫn còn người kéo đàn violin tốt như vậy!"
"Đúng vậy! Trước giờ vẫn chưa từng nghe nói đến!"
"Tài nghệ của người này, cùng Tư Thần hợp tác, hẳn là không tệ đấy chứ?"
"Đúng đúng đúng, tôi thấy cũng được lắm, sao chúng ta không lên lâu nhìn một cái xem người kia là ai đi?”
Mấy người bạn học hai mắt đồng loạt sáng lên, trên mặt tỏ vẻ vui mừng, mọi người rục rịch định đi, Tư Thân lại đột nhiên mặt lạnh lên tiếng.
"Không được!"
"Làm sao vậy?"
Mọi người đều vô cùng khó hiểu.
"Nếu tiết mục riêng đã báo lên rồi, người trình diễn cũng được định sẵn, bây giờ lại thay đổi người, chẳng phải đối phương cũng sẽ cười nhạo chúng ta ăn gian sao? Hay chúng ta cứ tranh thủ thời gian luyện tập đi, dù sao cũng vẫn còn thời gian." Tư Thần lạnh lùng giải thích, sở dĩ cô thẳng thừng cương quyết từ chối như vậy, thật ra là bởi vì cô đã nghe thấy được người trên lầu là ai.
Cứ coi như không lấy được huy chương tường vi, cô cũng tuyệt đối sẽ không hợp tác cùng người như Cố Bắc Từi
"Vậy cũng được, Tư Thần nói cũng có chỗ hợp lí.
"Hãy cứ luyện tập thật tốt đi vậy, A Lan, cậu không cần thấy áp lực tâm lí gì đâu, cố gắng lên cố gắng lên!"
Các bạn học thấy Tư Thân kiên quyết, không thể làm gì khác, đành phải bó tay.
Nhưng đến tận giờ tan học lúc chạng vạng tối, bản nhạc của họ vẫn chưa ăn khớp được với nhau.
Lúc Cố Bắc Từ xuống lâu, cô cố ý đứng ngoài cửa nghe cả bài hát liền một lần, lặng lẽ thở dài. Thời gian như thoi đưa, buổi sáng thứ sáu thoắt cái đã đến.
Hôm trước ở nhà ăn Hứa Vận Nhi đã nhắc nhở Cố Bắc Từ, trước khi đến trường, Cố Bắc Từ còn cố ý hỏi Chiến Anh sơ qua về lịch trình hôm nay của Đại ma vương.
Chiến Anh còn tưởng Cố Bắc Từ lại làm chuyện xấu gì muốn tới quấy rây ông chủ, liên cố ý đáp lại.
"Hôm nay ông chủ còn bận nhiều việc lắm..."
"Được, tôi biết rồi. Vậy anh ấy nhất định sẽ không có thời gian rảnh đến dự lễ kỉ niệm thành lập trường."
Không đợi Chiến Anh nói hết câu, Cố Bắc Từ đã chủ động cắt lời anh ta trước.
"Không phải..."
Chiến Anh còn muốn giải thích thêm nữa, Cố Bắc Từ đã cầm cặp sách lên đi ra ngoài. Sau đó cả một đường đến trường học, Chiến Anh cũng không tìm được cơ hội giải thích.
Cố Bắc Từ bước vào lớp, vừa đúng lúc chủ nhiệm lớp cùng một vài bạn học mang theo đồng phục kỷ niệm đi vào.
"Đồng phục kỷ niệm sẽ được phát xuống phía dưới, cả ngày hôm nay học sinh nhất định phải mặc đồng phục!"
Chủ nhiệm lớp nói xong, mấy người bạn học bắt đầu đi phân phát đồng phục học sinh.
"Cố Bắc Từ, đồng phục của cô."
Khương Mẫn lạnh lùng ném một bộ đồng phục về phía Cố Bắc Từ, Cố Bắc Từ cố vươn tay ra bắt lấy, trong lòng cảm thấy có gì đó hơi không đúng lắm.
Tại sao Đại tiểu thư Khương Mẫn từ trước đến nay chưa bao giờ động tay động chân trong công việc chung của lớp, hôm nay lại chủ động hạ mình đi phân phát đồng phục? ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận