Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1016:

Chương 1016:Chương 1016:
Chương 1016:
"Ai ya, là chúng ta cùng ăn chứ. Ông chủ, cho tôi mười xiên thịt dê nướng!"
Cố Bắc Từ giả vờ bận rộn nói chuyện với ông chủ quây hàng.
"Được! Mười xiên thịt dê nướng Bắc Cương!"
"Đợi chút, tôi còn muốn hai mực cay áp chảo ăn liên!"
"Được! Hai mực cay áp chảo ăn liền, cô gái nhỏ, cô có muốn thêm chút cay không?"
Ông chủ thuận miệng hỏi, Cố Bắc Từ vừa muốn nói thêm cay, dù sao thì mấy món nướng áp chảo này, chính là gia vị chính là hương vị của món ăn, nhưng lời đến bên miệng cô lại đổi lời.
"Tôi không thể ăn cay, anh thêm ít thì là là được rồi."
Trong giấc mộng, Đại Ma Vương vì ăn cay cùng cô mà bị viêm dạ dày, cô vẫn luôn ghi nhớ, hiện tại cô tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm như vậy nữa.
"Em không thể ăn cay?"
Hoắc Tư Triệt nhìn chằm chằm vào mắt Cố Bắc Từ, truy hỏi với ý vị sâu xa.
Anh nhớ rằng trên hồ sơ Diệp Khản đưa viết rất rõ ràng, cô thích ăn cay, vào mùa hè là càng thích.
"Cái đó... khẩu vị của mỗi người cũng có thể thay đổi mà."
Cố Bắc Từ thuận miệng che giấu quá khứ, lúc này cùng với tiếng "xì xèo", mực cay áp chảo của ông chủ toả ra mùi thơm hấp dẫn, khói bốc lên nghi ngút dưới ánh đèn lờ mờ, giống như một tiên cảnh khác trên trần gian vậy.
"Tay nghề của ông chủ rất tốt nha, nhất định rất giòn rất ngonl"
Cố Bắc Từ chảy nước miếng thèm ăn, ông chủ được cô khen ngợi như vậy, động tác trên tay càng nhanh nhẹn hơn, cuối cùng khi đóng hộp, anh ta còn miễn phí tặng cho cô thêm hai miếng đậu phụ cay áp chảo.
"Wow! Chúng ta được lợi rồi, anh mau thử điI
Cố Bắc Từ gắp một miếng đậu phụ với động tác thành thạo, giống như con cá vàng nhỏ đang nhả bong bỏng, phồng miệng thổi cho nguội đồ ăn, sau đó đưa đến bên miệng Đại Ma Vương.
Tầm mắt của người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn luôn rơi trên khuôn mặt khả ái của cô, chính là nhìn không chớp mắt khuôn mặt xinh đẹp của cô, cắn nửa miếng đậu phụ.
"Như thế nào?"
Cố Bắc Từ mở to mắt, nhìn anh đầy mong đợi.
"Ngon.
Cũng không biết là đang nhận xét về đậu phụ, hay là đang nói đến một người nào đó đáng yêu mà không tự biết được.
"Anh không nhai chút nào, mà cũng biết là ngon sao?”
Cố Bắc Từ nghi ngờ lẩm bẩm một câu, vô thức đưa nửa miếng đậu phụ mà Đại Ma Vương để lại vào trong miệng.
Tầm mắt của người đang ông thuận theo động tác của cô, ngay lập tức nheo lại, một ngọn lửa lờ mờ hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm kia.
Ở trong giấc mộng, hai người động một tí là hôn môi, cho nên việc cùng ăn một thứ là điều thường xuyên làm, lúc này cô đắc ý quên hình* mà quên mất.
*4SmH/(đắc ý quên hình): vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình.
Cố Bắc Từ vừa bỏ vào trong miệng, liên phản ứng trở lại, sau đó liền hoá đá...
Cái này cái này... cô phải giải thích như thế nào đây?
Cô không biết, khi cô vội vàng xoay người, khoé miệng của Hoắc Tư Triệt dần dần cong lên, vượt qua cả ánh trăng đêm nay.
"Cái đó, hay là anh ăn cái này đi.”
Một tay Cố Bắc Từ nhét xiên thịt dê nướng vào trong tay Đại Ma Vương, có ý đồ đánh trống lảng để qua cửa ải, không ngờ rằng lúc này người đàn ông lại cố ý cúi người tiến đến gần cô.
Giọng nói trâm thấp từ tốn, nguy hiểm vang lên bên tai cô.
"Đậu phụ của anh, ngon không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận