Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1111:

Chương 1111:Chương 1111:
Chương 1111:
Kết quả của việc cũng ép nhớ lại, không nhất định là tìm lại được hồi ức, nhưng nó sẽ mang đến những tổn thương lâu dài.
Nhưng!
Hoáắc Tư Triệt không định ngừng lại!
"Không, không thể quên..."
Anh đứng không vững liền dựa vào vòng tay cô, gần như rất khó khăn nói từng chữ từng chữ một.
Nước mắt của Cố Bắc Từ trào ra.
"Em không muốn anh nhớ nữa! Em không quan tâm! Em thật sự không quan tâm nữal"
Đau khổ này, cô đã từng chịu đựng rồi, sao cô có thể nỡ để Hoắc Tư Triệt chịu đựng một lần nữa chứ!
Từ hôm nay trở về sau, cô phải mang theo nỗi day dứt cũng được, cô độc cũng được, chỉ cân anh luôn luôn khoẻ mạnh là được rồi!
Cố Bắc Từ có thể ở cùng Hoắc Tư Triệt cả quãng đời còn lại, chính là kết cục tốt đẹp nhất, chính là hạnh phúc lớn nhất!
Cô... nên buông bỏ thôi...
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Để bà đi gọi bác sĩ
Bà lão làm vườn nhìn thấy cảnh tượng này cũng hoảng sợ, bà giúp Cố Bắc Từ cùng đỡ Hoắc Tư Triệt ngồi lên chiếc ghế trúc trong vườn, rồi vội vội vàng vàng chạy đi tìm người.
Cố Bắc Từ nắm chặt tay của Đại Ma Vương đứng ở bên cạnh anh, sắc mặt của anh tái nhợt.
"Em cầu xin ấy đấy, đừng nhớ nữa màt"
Một khí Hoắc Tư Triệt quyết định việc gì đó, không ai có thể thuyết phục anh quay đầu, anh vừa chống cự lại sự giằng xé trong tâm trí, vừa dùng đôi mắt không có tiêu cự cố gắng chăm chú nhìn Cố Bắc Từ.
"Tiểu Bắc, em vẫn còn nhớ cậu ấy."
Cậu ấy, chính là bản thân anh của trước đây, anh muốn khiến cho cậu ấy quay lại, đến trước mặt em.
Lời nói của anh nặng nề rơi vào trong tim Cố Bắc Từ, thậm chí còn khiến cho cô không có cách nào thoát ra được.
"Đúng, em nhớ anh ấy, nhưng anh ấy chính là anh mài! Em chỉ là..."
Cố Bắc Từ khóc không thành tiếng, lúc này tất cả mọi cảm xúc, day dứt, nhớ nhung, bi thương, tất cả đều hiện lên trong tâm trí cô.
"Chỉ là em rất day dứt! Rõ ràng là từ nhỏ em đã bắt đầu theo đuổi anh, nhưng lại là em từ bỏ anh trước, quên mất anh! Anh chưa bao giờ oán trách em, cho dù em có đối xử tệ với anh như thế, nhưng anh đều hết lòng tin vào lời hứa của chúng tai
Triệt ca ca, em xin lỗi, thật sự xin lỗi anh! Còn nữa, cảm ơn anh vì những giấc mộng mà anh đã tạo ra cho em, cảm ơn anh đã khiến cho em nhớ lại tất cả, cảm ơn anh đã khiến cho em một lân nữa học được cách sống!
Thật ra bất kể anh là Triệt ca ca của ngày trước, hay là Triệt ca ca của hiện tại, em đều có thể cảm nhận được, anh chưa bao giờ thay đổi, anh biết điều mà em hối hận nhất vì đã không nói thường xuyên nói với anh là gì không?”
Cô nức nở nói, trong tâm trí hoàn toàn không có mạch suy nghĩ nào hoàn chỉnh, chỉ nghĩ đến một câu, liên đem nó nói ra, sau một thời gian dài kìm nén, Hoắc Tư Triệt cuối cùng cũng giúp cô tìm ra được một lối ra để phát tiết.
Tầm nhìn của người đàn ông dần dần trở nên rõ ràng, đôi mắt sâu thăm ấy, trước sau như một vẫn luôn phản chiếu khuôn mặt của cô. 'Em yêu anhl"
Cố Bắc Từ mang theo tiếng khóc nức nở lớn tiếng hét ra, mà giây tiếp theo, người đàn ông như bị sét đánh trúng, đôi mắt tuyệt đẹp của anh rung động mãnh liệt, rõ ràng là dâng lên một cơn bão táp, nhưng lại bùng cháy một ngọn lửa.
"Em thật sự rất hối hận, vì đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, nhưng em chưa bao giờ cho anh biết tâm ý của em! Câu em yêu anh này, nếu như em nói với anh sớm một chút, có phải căn bản sẽ không có nhiều bi kịch như vậy không?
Anh có biết sau khi em tỉnh lại, nghe được tin anh và Đỗ Thư Tĩnh đính hôn, em đã buồn nhiều như thế nào, nhớ anh nhiều như thế nào không?
Em cuối cùng cũng hiểu, anh đã trải qua bao nhiêu sự dày vò và dăn vặt, Triệt ca ca, đau lắm, thật sự đau lắm!"
Nước mắt của Cố Bắc Từ nhoè đi, cô cuối cùng cũng nói ra hết tất cả những gì cô muốn nói rồi!
Người đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy cô, giống như đang ôm một bảo vật lưu ly mong manh dễ vỡ, cẩn thận từng li từng tí không dám dùng lực.
Cô ngẩng đẩu ngây ngốc nhìn anh, đối diện với ánh mắt đau lòng của anh, mọi âm thanh xung quanh đều im bặt, nụ hôn của anh, rơi trên trán cô tựa như lông vũ, nụ hôn này không mang theo chút sắc dục nào, mà tràn đầy trân trọng.
"Tiểu Bắc, cảm ơn em."
Cô biết ơn sự cố chấp trong quá khứ của anh, anh lại chẳng phải không phải là anh, hạnh phúc nhiều như vậy, cô cũng chưa từng buông tay.
"Triệt ca ca, từ hôm nay trở về sau, có phải đều là cuộc sống tốt lành không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận