Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 870:

Chương 870:Chương 870:
Chương 870:
Thần Thần nhà cô kiêu ngạo như vậy, trong lòng Cố Bắc Từ mỉm cười.
"Đó chỉ là vì muốn thật lòng thực hiện cam kết với Hoắc Tư Triệt mà thôi. Lỡ như anh ta một ngày nào đó lên cơn động kinh, phát hiện cậu ốm đi, rồi lại đến tìm tôi muốn thuyết pháp thì làm sao, tôi không đến nổi để cậu chết đói được?"
Sắc mặt Tư Thần hơi hoảng, vô thức nói nhiều một chút.
Cố Bắc Từ sợ rằng tiếp tục chọc cô ấy nữa, cô ấy sẽ phát điên mất thôi, vì vậy đành ngoan ngoãn ngồi xuống ăn sáng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả.
Ngược lại là Tư Thần, đối mặt với dáng vẻ yên tĩnh ngoan ngoãn của Cố Bắc Từ, cô ta có phân hốt hoảng, cũng có phần không quen cho lắm. Dẫu sao Cố Bắc Từ từ lớp mười trở đi, thì đã trở thành trò cười của giới thượng lưu của cả Đế Kinh này, bình thường đều là style đầu xù quần áo hâm hố, make up mắt đen môi tím, ngày nào cũng quậy cho chấn động tin tức, cô đi tới đâu, thì nơi đó lông gà đầy đất.
Mà hiện tại thì giống như một thục nữ, yên tính ăn sáng, nói chuyện lịch sự... cô ấy rất lâu rồi chưa thấy bộ dạng như vậy.
“Cậu ăn chậm thôi.'
Tư Thần cầm ly trà nhìn Cố Bắc Từ, thấy cô sắp bị bỏng bởi vua sủi cảo tôm, nên nhịn không được mà nhắc nhở.
Thực sự sống đến tuổi này, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, tính khí không còn bướng bỉnh và hờ hững như lúc còn thiếu niên nữa. Cố Bắc Từ lúc đó rất không hiểu chuyện, thực ra cô ấy cũng không có cho Cố Bắc Từ bất kỳ cơ hội nào để xin lỗi.
Sau này trải qua chuyện Vu Cố, cô ấy thậm chí có phần hiểu rõ hơn Cố Bắc Từ, một chị họ bẩn thỉu như Hứa Vận Nhi, không phải là Cố Bắc Từ lúc đó có thể đối phó được, đến cô ta tự nhận mình luôn bình tĩnh thấu đáo, cũng vẫn là sa vào những lời nói dối của Vu Cố, từ đầu đến cuối không thể nhìn thấu được.
Mặc dù trong lòng hận Cố Bắc Từ sớm đã mờ nhạt đi rất nhiều, nhưng là một người sĩ diện, Tư Thần không có cách nào làm đến thản nhiên như vậy, tha thứ cho Cố Bắc Từ nhanh chóng như vậy được.
"Không sao, món này phải ăn khi nóng.'
Cố Bắc Từ vừa gắp bỏ vào miệng vừa hà hơi cho bớt nóng trả lời, mấy ngày nay ở bệnh viện, bác sĩ Nhất Đăng nghiêm khắc khống chế bữa ăn của cô, cô mỗi ngày đều là bắp cải trắng. "Ăn ít lại đi, ăn xong tôi dẫn cậu đi kiểm tra sức khỏe."
Tư Thần có phần hơi ghét bỏ nói, mà Cố Bắc Từ bỗng nhiên dừng đũa lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn qua Tư Thần.
"Thân Thần, thay vì đi kiểm tra sức khỏe, có một nơi này cậu có thể đưa tớ đi không?”
Đối mặt với đôi mắt giống như mình thời niên thiếu, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến thế nào mà gật đầu đồng ý.
Ba tiếng đồng hồ sau, Tư Thần đích thân lái xe chở cô hướng về phía Tây Sơn ở ngoại thành Đế Kinh.
"Chính là ở đây, có thể dừng xe được rồi."
Cố Bắc Từ nhìn thấy con đường tắt quen thuộc bên ngoài liên gọi Tư Thần dừng lại.
"Mặc dù giấc mơ Hoắc Tư Triệt tạo ra khá là chân thật, nhưng không thể nào trở lại y cũ hoàn toàn được? Đúng là tôi điên thật rôi mới cùng cậu đi đến nơi như thế này? Nào có thực vật...
Tư Thần vẫn chưa nói hết, thì cách đó không xa có một cánh cửa cực to băng cây xanh, trên đó có ba chữ vườn thực vật cực to được điểm khuyết bằng cây chuông gió Tây Sơn, rất là thu hút ánh nhìn.
Cố Bắc Từ không kịp để trả lời vấn đề của Tư Thần, khóe mắt cô vô thức liên nóng lên, lập tức đi về phía vườn thực vật, vừa bước vào, vườn hoa giống y chang trong cảnh mộng, khắp nơi đều là cây chuông gió Tây Sơn!
“Đây là sự thật! Đây là sự thật!”
Trong hiện thực, Hoắc Tư Triệt thật sự bao nguyên cái chỗ này, chỉ là để lưu lại hoa may mắn của cô.
"Cô gái, thăm quan thôi thì được, nhưng xin đừng đụng vào nhé! Đây là vườn thực vật tư nhân, ông chủ rất quý những hoa này! Đặc biệt là loài hoa chuông gió Tây Sơn này!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng cô, cô từ từ quay người lại, bỗng nhiên là bà lão làm vườn trong giấc mơ xuất hiện! Thì ra trong hiện thực vốn dĩ đã có bà lão này rồi!
Khoảnh khắc này, nhịp tim của cô đập loạn nhịp, nhẫn nại nghẹn ngào hỏi.
"Lão bà bà, ông chủ này có phải rất thích hoa chuông gió đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận