Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 257:

Chương 257:Chương 257:
Chương 257:
Trong lúc hai người nói chuyện, mười mấy trang hảo hán kia cũng bị người đàn ông đánh ngã rạp trên mặt đất, đau tới mức không đứng dậy nổi.
Hoắc Tư Triệt nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi, giống như ngọn lửa giận trong ngực kia khó khăn lắm mới tiêu tan gân hết, mây đen giăng đây mặt anh cuối cùng cũng lộ ra một tia sáng sủa.
Diệp Khản nhìn sắc mặt lão đại, chật vật cùng Chiến Anh từ trên mặt đất bò dậy, đánh bạo hỏi.
"Lão đại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm anh tức giận tới như vậy?”
Người đàn ông không để ý đến anh ta, lập tức đi tới bên cạnh, câm lấy một cái bình nhỏ lấy ra một viên thuốc màu trắng, trực tiếp nuốt xuống.
Từ đầu đến cuối, anh đều không trả lời vấn đề của Diệp Khản.
"Mấy người có thể rời đi."
Diệp Khản tức tới mức xù lông trợn †o mắt!
"Lão đại! Tôi là cái bao cát anh dùng xong liên vứt đi sao? Anh vô tình! Anh lạnh nhạt! Anh không nói đạo lý!"
"Bỏ đi!"
Chiến Anh vậy không trách mà kéo cổ áo của Diệp Khản lôi anh ta ra bên ngoài.
Mà mười mấy trang hảo hán khác cũng rời đi theo Chiến Anh.
Trong căn phòng nhỏ ở phía Bắc của Phượng Hoàng, Chiến Anh câm thuốc đưa cho Diệp Khản, Diệp Khản còn đang mắng chửi xả giận.
"Tôi không rõ, đang êm đang đẹp tự nhiên lão đại lại phát điên cái gì?”
"Theo tôi thấy... tình cảm đối với Cố Bắc Từ của ông chủ lại tăng nhiều hơn so với trước đây.'
Chiến Anh sâu xa nói.
"Tăng nhiều? Cái này còn có thể sâu tới mức nào chứ?”
Đêm khuya, Hoắc Tư Triệt dọc theo bậc thang, theo thói quen định ởi tới phòng ngủ lớn, ngón tay của anh vừa mới chạm lấy then cửa lại đột nhiên ngừng lại.
"Không thể hung dữ, cô ấy sẽ sợ hãi...
Người đàn ông thấp giọng ngập ngừng, cuối cùng chậm rãi thu ngón tay lại, ngược lại đi vê phòng cho khách phía bên kia.
Trong phòng, Cố Bắc Từ dựa vào cửa, cơ thể chậm rãi ngồi dưới đất.
Cô gân như ngủ không yên, cảm nhận được Hoắc Tư Triệt ở bên ngoài đang rời đi, trái tim của cô đột nhiên khó chịu giống bị người ta bóp chặt lấy Vậy... Thật vất vả mới tới buổi sáng, Đại ma vương cũng không có ở Phượng Hoàng, Cố Bắc Từ thất thân ăn bữa sáng, thậm chí tới dì Minh cũng cảm thấy giữa cô và anh cũng có điểm không quá thích hợp.
"Cố tiểu thư, giữa cô và thiếu gia có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không có việc gì, dì Minh, chỉ là có một chút hiểu lầm nhỏ."
Cố Bắc Từ mơ hồ nói, thật ra cô cũng không biết nên giải thích như thế nào.
"Tình cảm thường sẽ bị tan vỡ bởi vô số hiểu lầm nhỏ, vẫn nên thành thật với nhau sớm một chút."
Dì Minh đây sâu xa mà khuyên bảo, trên mặt bà hiện lên vẻ tang thương của người từng trải.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ nỗ lực."...
Tới trường học, Cố Bắc Từ vừa muốn bước vào khu dạy học, đột nhiên nhận thấy được một tia nguy hiểm, theo bản năng cô liền nhanh chóng nhảy tới một bên, trong nháy mắt, một cái khăn lau bảng đen bẩn thỉu dính đầy phấn viết liên rơi xuống nơi cô vừa đứng!
Cố ý?
Cố Bắc Từ lập tức hơi nheo mắt lại, ngẩng đầu tìm kiếm hung thủ, không thể tưởng được người khởi xướng vậy mà lại không có chạy trốn, ngược lại còn đứng ở chỗ cũ chờ Cố Bắc Từ như muốn tìm kiếm cô vậy.
"Vì cái gì lại ném vào tôi?”
Cố Bắc Từ lạnh giọng hỏi.
"Hừ! Cố Bắc Từ, người khác sợ cậu, nhưng tôi không sợ cậu đâu! Cũng dám cọ nhân khí của nữ thần Phương Hoa của chúng tôi! Tôi chúc cậu làm náo loạn thiên hạt"
Hả?
Trên đầu Cố Bắc Từ chậm rãi hiện lên một cái dấu chấm hỏi cực cực to, cái quỷ gì vậy trời?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận