Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 648:

Chương 648:Chương 648:
Chương 648:
Từ giao lộ cho tới tận đại sảnh sân bay, fan hâm mộ xếp thành một hàng, vậy mà lại tạo ra một con đường dài ngoằn ngoèo.
Lúc nhìn thấy Cố Bắc Từ xuất hiện, mặc dù fan hâm mộ vô cùng kích động, liêu mạng giơ cao banner và cờ lớn trong tay lên nhưng chẳng có mấy người cao giọng hét, yên tĩnh mà trật tự đưa mắt nhìn Cố Bắc Từ bước về phía trước.
Trong lòng Cố Bắc Từ có loại cảm xúc không nói thành lời, chỉ có thể đối mặt với fan hâm mộ, lúc đi tới quây làm thủ tục, cô quay mặt lại hướng về phía fan hâm mộ tụ tập, cúi người thật sâu.
Một màn này mặc dù im hơi lặng tiếng nhưng ở nơi này vô thanh lại thắng hữu thanh, fan hâm mộ đồng thanh hô. 'A Từ, cố lên! Thi không tốt cũng không sao cả, chúng tôi che chở eml”
Cố Bắc Từ không dễ gì mới kìm được nước mắt, giây tiếp theo không nhịn được mà tràn ra vành mắt.
Cảm ơn các bạn nâng đỡ ước mơ của tôi, tôi cũng... tuyệt đối sẽ không để các bạn thất vọng!
"A Từ, chúng ta nên đi rồi."
Tư Thần làm thủ tục xong thúc giục nói, Cố Bắc Từ gật gật đầu, lưu luyến không nỡ vẫy tay với fan hâm mộ.
Bởi vì lo lắng lượng fan hâm mộ đông đúc gây ra mất trật tự, Đường Dục đặc biệt đặt một phòng chờ VỊP siêu cấp.
Trong box, anh cả tự tay cầm một bó phong linh thảo Nam Sơn tặng cho Cố Bắc Từ.
"Hiện trường hôm nay như thế này, Tư Triệt không thể trực tiếp tới tiễn em, cậu ấy bảo anh mang bó hoa này đến tặng cho em, nhưng mà, bó hoa này có gì đặc biệt à? Anh còn cho rằng cậu ấy sẽ tặng những thứ càng quý giá hơn cơ.'
Giọng điệu của Cố Khiêm không quá vui vẻ, đứa em rể giàu có bậc nhất này của anh ấy ra tay vậy mà lại keo kiệt như thế này.
Nhưng mà hàm ý của bó hoa này là bí mật giữa Cố Bắc Từ và Hoắc Tư Triệt, chỉ có bản thân bọn họ mới hiểu.
"Anh cả, anh sai rồi, đối với em mà nói thì đây chính là thứ quý giá nhất."
Cố Bắc Từ mỉm cười, ôm chặt bó hoa, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm của nó. Cách thời gian máy bay cất cánh vẫn còn một tiếng đồng hồ, mọi người đều ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Đúng rồi, anh hai và ba đâu ạ?”
"Ồ, là thế này, anh xuất phát từ công ty, anh hai em xuất phát từ trường học, nửa đường quay về đón ba rồi, anh nghĩ chắc cũng sắp tới rồi đấy."
Anh cả Cố Khiêm vừa giơ tay nhìn điện thoại vừa nói.
"Vâng, dù sao cũng còn thời gian, em đợi thêm chút."
Cố Bắc Từ không nghĩ quá nhiều, dứt khoát lấy đàn violin ra luyện.
Phòng chờ VIP siêu cấp của sân bay vốn không có cửa, chỉ là dùng vỏn vẹn hai tấm kính mờ làm vách ngăn đơn giản, nhưng mà mọi người đều đang chăm chú làm việc của mình, căn bản không chú ý tới ở không xa có một bóng người đang nấp ở phía sau bình hoa lớn, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Cố Bắc Từ.
Nửa tiếng trôi qua, tiếp viên hàng không phát loa nhắc nhở hành khách chuẩn bị lên máy bay, nhưng mà anh hai và lão Cố vẫn còn chưa tới...
"A Từ, chúng ta phải lên máy bay rồi."
Tư Thần kéo tay Cố Bắc Từ khuyên nhủ.
"Vẫn còn nửa tiếng nữa mà, chúng ta chờ thêm chút đi."
Ánh mắt Cố Bắc Từ có hơi lo lắng nhìn cửa vào ở bên ngoài, đây là lần đầu tiên cô một mình ra nước ngoài tham gia cuộc thi quan trọng như vậy, lão Cố và anh hai không thể sẽ không tới đâu...
Anh cả Cố Khiêm nhìn thấy tình hình này lập tức gọi điện thoại cho Cố Thất Giác.
"Có chuyện gì thế? Sao bọn em còn chưa tới nữa?”
"Haiz, đây còn không phải là tắc đường sao, em tới bệnh viện đón ba, không ngờ ba tự đi cùng với Tô Phù Dung rồi, vừa nấy câu Nam đại xảy ra sự cố, bây giờ em còn đang kẹt ở trên đường đây!"
"Vậy làm thế nào? Em ước chừng khi nào có thể tới được sân bay?" "Em cảm thấy có lẽ em không đến kịp đâu."
Trong điện thoại, giọng nói anh hai đầy nuối tiếc mở miệng.
"A Từ, anh hai có lẽ không kịp tới tiễn em rồi, đợi qua hai ngày em chiến thắng trở về, anh hai nhất định là người đầu tiên tới đón em, có được không?"
"Được ạ, anh hai vẫn nên chú ý an toàn đi nhé.'
Mặc dù trong lòng Cố Bắc Từ có hơi tiếc nuối nhưng kẹt xe cũng là việc không có cách nào.
"Nhưng mà có lẽ ba sẽ tới kịp đấy, ba cách em gần hơn anh một chút."
Anh hai nói như thế trong lòng Cố Bắc Từ lại lân nữa nhóm lên hy vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận