Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 318:

Chương 318:Chương 318:
Chương 318:
Buổi chiều, phía đầu tư lại mua một cái bánh kem lớn, còn mời tất cả người của đoàn phim ăn buffet.
"Lần này, là chúc mừng đoàn phim [Thời gian tươi đẹp] của chúng ta có tỉ lệ người xem xếp hạng thứ 2, toàn bộ lượt xem của cộng động mạng vượt qua một tỷ lượt! Mọi người nhập tiệc nào!"
Đạo diễn Lý Lạc An uống hết một ly vang đỏ, cười và biểu dương một vài người.
"Tôi làm đạo diễn, thích nhất là dùng người mới, là bởi vì tôi cảm thấy người mới có khả năng vô hạn, giống như Cố Bắc Từ đây, tập đầu tiên đã nhận được sự ủng hộ của quý khán giả, lại như Mễ An này, bây giờ cũng có được một lượng fan hùng hậu cho mình, nào nào nào, phỏng vấn Mễ An một lát, cảm thấy như thế nào?" Lúc mà Lý Lạc An không đang quay phim thì tính cách rất hoạt náo, ông câm một lon coca đưa qua để trước mặt Mễ An, bầu không khí hiện tại rất hight, Phí Minh và Đỗ Phương Hoa bọn họ thậm chí còn dẫn đầu sự náo nhiệt này.
Mễ An căng thẳng đến đỏ cả mặt, cảm thấy bản thân mình giờ giống như giới truyền thông phát biểu, kìm nén cả nửa ngày mới nói được một câu.
"Em... vô cùng vô cùng vui ạ! Cảm thấy giống như là đang mơ! Thật sự cảm ơn đạo diễn rất nhiêu, cảm ơn biên kịch, cảm ơn tất cả mọi người đã chăm sóc eml"
Mặc dù Mễ An nói rất nhỏ, nhưng tiểu cô nương này rất là nghiêm túc, mọi người liền náo nhiệt hẳn lên vỗ tay chúc mừng cô ta.
Lúc này có một nhân viên trong đoàn phim tặng cho Mễ An một đóa hoa tươi, đạo diễn Lý tiếp tục phát biểu. Hôm này cũng là ngày đóng máy của Mễ An, hi vọng sau khi rời khỏi [Thời gian đẹp nhất] sẽ có nhiều cơ hội phát triển hơn!"
Bầu không khí đột nhiên chuyển sang cảm giác ly biệt, Mễ An liên xúc động mắt ướt ướt.
"Đạo diễn, em có thể đề nghị một yêu câu nho nhỏ không? Có thể ôm mọi người được không ạ?'
Câu trả lời của đạo diễn Lý là dang rộng vòng tay ra chủ động ôm lấy cô ấy.
Tất cả mọi người đều thiện chí đưa tay về phía Mễ An, trao một cái ôm ấm áp cho tiểu cô nương này.
Cố Bắc Từ đang ở một bên nhìn có phần xúc động, gần đây cô mới hiểu được, gia đình của Mễ An cũng không phải toàn vẹn, vì vậy đối với người khác rất là thiện chí và yêu thương, càng thêm quý hiếm. Điểm này khá giống với cô.
"Bắc Từ, nếu không phải lúc đầu là cô cứu tôi, vốn dĩ tôi sẽ không có ngày hôm nay, thật lòng vô cùng cảm ơn côi!"
Mễ An đi đến trước mặt của Cố Bắc Từ, nước mắt cuối cùng cũng kìm không được mà rơi xuống, Cố Bắc Từ cười nhẹ nhàng, dùng lực kéo cô lại ôm cô vào lòng.
"Cô gái ngốc này, người mà cô nên cảm ơn nhất chính là bản thân cô mới phải!"
Mễ An nghe xong, toàn thân xúc động dữ dội, trên mặt hiện lên mặt một vẻ sâu xa.
Hai người bọn họ ôm nhau rất lâu, người quản lý Lâm Hạo kế bên vẻ mặt không kiên nhẫn nữa mà thúc dục.
"Mễ An nhanh lên, đừng để muộn việc quay của mọi người buổi chiều."
Cố Bắc Từ nhíu chân mày lại, không nói gì nhìn Lâm Hạo, đối phương nhìn thấy ánh mắt mạnh mẽ của cô, trong tiêm thức liên nhìn qua chỗ khác, nếu như cô không nhìn nhầm thì vừa rồi Lâm Hạo có một chút... chột dạ?
"Cảm ơn mọi người, vậy em đi về trước!"
Mễ An sau khi cúi đầu chào mọi người thật sâu, thì bị Lâm Hạo vừa kéo vừa lôi dẫn đi. Cố Bắc Từ phảng phất cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.
Kiếp trước cô ta xuất hiện rất ít, mà tin tức của Mễ An cũng không nhiều, lại không giống Đường Dục, có thể khiến cô nắm rõ như lòng bàn tay vê các điểm quan trọng trong cuộc sống.
Cố Bắc Từ nhìn qua Mễ An và Lâm Hạo đang lôi lôi kéo kéo, liên vẫy tay kêu A Thiểu lại.
"Buổi chiều chị không có cảnh quay, chào hỏi mọi người một tiếng, chúng ta đi về trước." "Hả? Không phải lúc trước nếu như không có cảnh quay chị đều ở lại quan sát học hỏi sao?"
A Thiểu có phần nghi ngờ hỏi.
"Chị có phần không yên tâm về Mễ An, chuẩn bị đi tiễn cậu ta."
"Ò, cái người quản lý của cô ta thực ra có phần hơi kỳ, vậy giờ em đi chào tạm biệt mọi người."
A Thiểu liên nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cùng với Cố Bắc Từ rời khỏi trường quay, hai người vừa đi ra cũng chưa xa, thì nhìn thấy Mễ An đang đứng trước xe sang, cùng với Lâm Hạo lôi kéo quyết liệt.
Dường như trên mặt Mễ An đang rơi nước mắt, biểu hiện vô cùng tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận