Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 916:

Chương 916:Chương 916:
Chương 916:
Ra khỏi trung tâm mua sắm, Cố Bắc Từ tự bắt taxi vê nhà vì công ty của Tư Thần vẫn còn nhiều việc phải làm.
Vừa bước tới cổng liên nhìn thấy Tưởng Ngọc Đường đứng ở ngã tư, ánh mắt u ám nhìn cô.
Cố Bắc Từ trong lòng lạnh lùng nhếch mép, sau khi trải qua giấc mộng đó, cô đã không còn có một chút dao động nào trong lòng khi nhìn thấy Tưởng Ngọc Đường nữa.
Điều duy nhất cô có thể nghĩ trong đầu là làm thế nào để khiến anh ta có kết cục thật tôi tệ!
Không đợi cô lên tiếng, Tưởng Ngọc Đường đã chủ động đi về phía cô, nhìn thấy cô như bây giờ, ánh mắt của người đàn ông khốn nạn này lập tức lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó cả người anh †a càng toát ra vẻ thô bỉ. "Không ngờ em sửa soạn lại trông vẫn còn ngon lắm!"
Tưởng Ngọc Đường mắt ti hí nhìn chằm chằm vào Cố Bắc Từ, anh ta vốn định dọa nạt cô một phen, nhưng không ngờ dáng vẻ Cố Bắc Từ khi vừa khôi phục trí nhớ, lại trở nên tri thức và tao nhã như vậy. Tẩy sạch những lớp trang điểm theo trào lưu kia đi, trông lại đẹp hơn bất cứ người nào khác.
Anh ta thèm thuồng nghĩ rằng mình còn chưa được nếm thử mùi vị của người phụ nữ này, vì vậy anh ta ngay lập tức thay đổi chủ ý và giả vờ dịu dàng nói.
"A Từ, anh nghe nói em cầm giấy cổ phần đến tìm các nguyên lão ở công ty anh gây chuyện, chính là để thu hút sự chú ý của anh có phải không? Em đã thắng, anh đã để ý tới em rồi, vì vậy bây giờ anh đứng trước mặt em này.'
Nhìn bộ dạng kệch cỡm của Tưởng Ngọc Đường, Cố Bắc Từ cảm thấy buồn nôn.
Không đợi cô đáp lại, Tưởng Ngọc Đường lại mở miệng tự cho mình là đúng.
"Em biết không, điều đàn ông ghét nhất chính là sự càn quấy của phụ nữ. Em đừng có làm bừa nữa, anh vẫn có thể cân nhắc để cưới em. Tuy rằng bây giờ em không còn xứng với anh nữa nhưng anh vẫn có thể miễn cưỡng được...
"Tưởng Ngọc Đường, hãy câm cái miệng thối của anh lại đi!"
Cố Bắc Từ lạnh lùng lên tiếng, giọng điệu lạnh băng dường như có thể khiến người ta chết cóng, Tưởng Ngọc Đường kinh ngạc há hốc miệng.
Anh ta kinh ngạc nhìn cô như thể không quen biết cô vậy, Cố Bắc Từ trước đây luôn nhỏ nhẹ dịu dàng trước mặt anh ta, chưa bao giờ dám nặng lời, chứ đừng nói tới giọng điệu như vậy, biểu cảm ghê tởm đó của cô khiến anh †a im bặt.
Lẽ nào phế vật hết mình vì tình yêu này thực sự không có cảm giác gì với mình sao?
"Thất bại lớn nhất trong đời tôi là trẻ tuổi như vậy lại bị con chó như anh che mờ mắt. Và bây giờ, tôi muốn thất bại này được... xóa nhòal"
Khi nói đến hai chữ cuối cùng, giọng nói của Cố Bắc Từ lạnh băng đầy sát khí.
Tưởng Ngọc Đường chưa từng nhìn thấy Cố Bắc Từ giận dữ như vậy bao giờ, thoáng chốc anh ta bị dọa tới vã mồ hôi, sau đó giơ tay lên cố làm ra vẻ bình tĩnh.
Đột nhiên, hơn một chục người đàn ông hùng hổ chạy ra, vây xung quanh Cố Bắc Từ.
"Thật không ngờ cô em lại thông suốt rồi, vậy thì mọi việc dễ giải quyết thôi.'
Ánh mắt Tưởng Ngọc Đường lóe lên một tia lạnh lùng, từ khi đẩy Hứa Vận Nhi và Tô Phù Dung ra gánh tội, anh ta càng tàn độc hơn. Đàn bà? Chẳng phải dùng để lợi dụng sao?
Khi người phụ nữ này hết giá trị rồi, thì nên vứt bỏ đi là vừa.
Cố Bắc Từ cảnh giác lùi lại vài bước, sau đó lấy điện thoại di động ra. Tưởng Ngọc Đường lập tức cười đắc ý.
"Muốn gọi cảnh sát sao? Cảnh sát sẽ không quan tâm đến cô đâu. Tôi đây là chủ tịch của Tưởng thị, không biết trong một năm đóng góp bao nhiêu tiên thuế cho Đế Kinh nữa. Chỉ cần tôi búng tay một cái thì tất cả mọi người đều nghĩ cô là người đã chết."
"Vậy sao?”
Trong mắt Cố Bắc Từ lóe lên một tia lạnh lùng đầy kiêu ngạo, nhấch mép cười một cách khó đoán. "Ngược lại giúp tôi bớt đi nhiều chuyện đó."
"Cô... câu nói này của cô có ý gì?"
Tưởng Ngọc Đường cau mày lại, giọng điệu Cố Bắc Từ nói có gì đó không đúng lắm. Trong khoảnh khắc, bảy tám người đàn ông mặc đồ đen bịt mặt từ các hướng nhảy xuống, những người này trông còn lực lưỡng hơn cả những kẻ mà Tưởng Ngọc Đường gọi tới, thân thủ của bọn họ nhìn thoáng qua cũng biết là rất chuyên nghiệp.
"Phiên các vị, đánh tàn phế cho tôi!"
Cố Bắc Từ lạnh băng nói ra mấy tiếng, Tưởng Ngọc Đường và lũ tay sai của anh ta còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đánh cho tơi tả thảm thiết.
'A... a... al Các người dám đánh tôi sao? Tôi đây là chủ tịch của Tưởng thị đó, tôi sẽ cho các người biết tay..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận