Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1085:

Chương 1085:Chương 1085:
Chương 1085:
Tưởng Ngọc Đường đau đầu ngồi trên ghế của boss trâm mặc, không biết vì sao, anh ta luôn có một dự cảm, cả câu chuyện có chỗ nào đó lộ ra không đúng.
"Các người đi ra ngoài trước đi, tôi gọi điện thoại cho một người.'
Tưởng Ngọc Đường một bên phất phất tay, một bên lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Đỗ Thư Tĩnh, nhưng mà sau ba tiếng "tút”, trong điện thoại truyền đến giọng Anh tiêu chuẩn nhắc nhở số điện thoại ngài gọi máy đã tắt máy...
"Mẹ nó, Đỗ Thư Tĩnh này!"
Tưởng Ngọc Đường cáu kỉnh ném điện thoại sang một bên, lúc này Đỗ Thư Tĩnh vậy mà lại không cho anh ta câu trả lời!
"Con trai, con không thể lại do dự nữa! Người đàn bà họ Dương kia liên hợp với đám lão già ở Cố thị muốn tổ chức đại hội cổ đông!"
Lúc này bố của Tưởng Ngọc Đường cùng trợ lý tiến vào.
"Bây giờ cho dù Cố Bắc Từ không ở trong ban giám đốc, thì những cổ đông khác cũng đều có ý kiến với con, nếu con không thể giải quyết nguy cơ trước mắt, liền thật sự sẽ phải bị mất chức. Những kẻ vô dụng kia của nhà họ Tưởng con cũng đều biết, đẩy ai đi lên cũng vô dụng cả. Con trai! Lúc này con không thể thua được!"
Tưởng Ngọc Đường nghe lời bố nói tức đến đỏ mắt, anh ta gắt gao siết chặt nắm đấm.
"Con không thể thual Nhưng mà Cố Khiêm...'
"Aiya, Cố Khiêm cho dù được ra tù thì cũng không khác gì kẻ nghèo hèn, con chính là tổng giám đốc của Tưởng thị, con còn sợ cậu ta? Cậu ta dựng cho Cố Bắc Từ nhiều chiêu như thế, không phải là vẫn không thể đánh thắng con sao!"
Ba của Tưởng Ngọc Đường khịt mũi coi thường Cố Khiêm, không thèm để ý mà nói giễu cợt.
"Đúng! Cố Khiêm ra tù chẳng qua chỉ là kẻ nghèo rớt mồng tơi, hơn nữa còn là kẻ nghèo hèn đã từng ngồi tù, tiếng xấu đầy mình, ai còn sẽ để ý chứ, đến lúc đó con chỉ cần..."
Trong mắt Tưởng Ngọc Đường lóe lên một tia sáng hung ác, chỉ cần khiến Cố Khiêm vừa ra khỏi ngục giam liền rơi xuống địa ngục, không lâu sau mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi!
"Con biết nên làm như thế nào rồi, Tiểu Trương cậu tới thư phòng của tôi một chuyến, bên trong két sắt ở dưới bàn làm việc... lấy hai phần lời khai kia rat”
"Vâng! Bây giờ tôi đi làm ngay!" Ánh mắt Tiểu Trương lập tức sáng lên, xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, ở nước Mỹ.
Đỗ Thư Tĩnh mặc một thân quần áo đen, đội mũ cùng mạng che mặt sẫm màu, trên tay lại bỗng mang theo bao tay nhung tơ màu trắng, đi vào phòng giam giữ tiến sĩ Chương.
"Lâm tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến rồi, nhanh nghĩ cách thả tôi ra đi!"
Tiến sĩ Chương nhìn thấy Đỗ Thư Tĩnh, lập tức kích động từ mặt đất đứng lên.
Trên mặt Đỗ Thư Tĩnh hiện lên một tia chán ghét khinh thường.
"Phương pháp phối thuốc mới ở đâu? Tôi đã liên hệ với phía trên nhà giam, bọn họ cũng là người mua thuốc mới, chỉ cần ông nói ra, bọn họ có thể lập tức thả ông ra ngay."
"Ha, Đỗ tiểu thư, tôi chính là tiến sĩ thiên tài, cô cảm thấy cái bẫy đơn giản như thế, tôi sẽ bị lừa sao?"
Mặt của tiến sĩ Chương lập tức trâm xuống, cười lạnh một tiếng.
"Một khi tôi nói ra phương pháp phối thuốc xong, tiếp sau các người sẽ giết tôi diệt khẩu ngay có phải không? Tôi sẽ không để cho cô thực hiện được đâu.
"Vậy sao?"
Đỗ Thư Tĩnh cười nhạt một tiếng, giám ngục bên ngoài làm tư thế tay với cô ta, cô ta chậm rãi lấy một cái kim tiêm từ trong túi xách của mình ra.
Tiến sĩ Chương, vốn dĩ tôi muốn làm một người văn minh, nhưng mà bây giờ xem ra, đây đều là ông ép tôi, đây là dược tế do chính ông nghiên cứu tạo ra, vẫn quen thuộc chứ?"
Tiến sĩ Chương nhìn thấy ống tiêm trong tay Đỗ Thư Tĩnh, lập tức trừng to hai mắt, một bên lùi về sau, một bên mặt mũi tràn đầy sợ hãi. "Thuốc nói thật?!"
"Đúng vậy đó, đây là thuốc nói thật kiểu mới, một cái chích này của tôi sẽ khiến cho cảm giác đau đớn của ông trong nháy mắt tăng lên gấp vạn lần, dù là chiến sĩ có ý chí sắt thép cũng sẽ phải nói thật, tôi khuyên ông vẫn là đừng tự giày vò nữa, mau nói phương pháp phối thuốc ra đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận