Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1035:

Chương 1035:Chương 1035:
Chương 1035:
Vốn dĩ Cố Bắc Từ định nói lời giải thích cho rõ, nói tới một nửa liên im bặt rồi ngừng lại.
Mặc dù người đàn ông tức giận nhưng cũng chú ý tới sự thay đổi của cô, xuôi theo ánh mắt cô cũng đồng dạng nhìn thấy chậu hoa trên mặt đất.
Một khắc này, tình hình liên đảo ngược rồi. Hoắc Tư Triệt mấp máy môi, định giải thích, nhưng mà Cố Bắc Từ vốn chẳng muốn cho anh cơ hội nữa.
Rõ ràng trong mộng cảnh, anh chăm sóc chậu hoa kia tốt như thế, nhưng tại sao ở hiện thực, hoa cũng không nảy mầm, trực tiếp bị ném chết rồi!
"Anh nói rất đúng, không thích thì đừng miễn cưỡng, nếu đã không thích hoa của em thì lúc đầu nên từ chối!"
Cố Bắc Từ cuối cùng bùng nổ sự tủi thân rồi, cô bưng sữa bò lên, không chút do dự mà quay đầu đi ra bên ngoài. Đúng lúc này cửa lớn của phòng làm việc bị người ta từ bên ngoài đẩy ra, Đỗ Thư Tĩnh tiến vào.
Ánh mắt Đỗ Thư Tĩnh quan sát qua lại giữa Cố Bắc Từ với Hoắc Tư Triệt, rất nhanh liên nắm chắc tình huống, cô ta lập tức cười híp mắt xông về phía Hoắc Tư Triệt, cố ý nói.
'A Triệt, đã đặt xong phòng ăn cơm trưa rồi, chúng ta..."
Nộ khí của Cố Bắc Từ đụng một cái liên dâng lên cao, được lắm, đến cả phòng ăn trưa cùng nhau cũng đã đặt xong rồi, còn ở chỗ này vờ vĩnh truy cứu vụ tai tiếng của cô với Tưởng Ngọc Đường!
Đỗ Thư Tĩnh cố ý làm ra vẻ vừa mới nhìn thấy hình dáng của Cố Bắc Từ, lập tức dịu dàng hỏi.
"A Từ bữa trưa định ăn ở đâu? Hay là ăn cùng chúng tôi đi?” Cố Bắc Từ ngẩng đầu chán ghét, ánh mắt lạnh lùng quét qua Đỗ Thư Tĩnh và người đàn ông trước bàn làm việc, mở miệng chế giễu.
"Tôi thấy không cần đâu, Hoắc tổng không phải nói rồi sao, không thích thì đừng miễn cưỡng, tôi không muốn làm bóng đèn của hai vị!"
Cô nói xong, cũng không đợi hai người có phản ứng gì, liền tức giận đi ra ngoài.
Giây phút ấy, cô cũng không thể nhìn thấy được, Hoắc Tư Triệt theo bản năng bật dậy từ trên ghế làm việc.
Đỗ Thư Tĩnh cố ý đứng ở giữa cửa, vô tội nhìn về phía Hoắc Tư Triệt.
"Có phải hai người bọn anh lại cãi nhau rồi không?”
Hoắc Tư Triệt thu lại ánh mắt tối tăm, không trả lời Đỗ Thư Tĩnh.
Trong lòng Đỗ Thư Tĩnh lờ mờ cong môi, có ngốc hơn nữa cô ta cũng biết giữa Cố Bắc Từ và Hoác Tư Triệt xảy ra vấn đề rồi, không nghĩ tới vụ tai tiếng này đem đến hiệu quả tốt như thế.
Cô ta nhìn Hoắc Tư Triệt, dịu dàng nói.
"A Triệt, dưa cưỡng ép vặt xuống sẽ không ngọt, cho dù cô ấy đều bị Tưởng Ngọc Đường hại tới nhà tan cửa nát rồi thì vẫn không biết tới nỗi khổ tâm của anh. Buổi trưa em chọn món bít tết mà anh thích nhất, cùng đi ăn nhé?”
"Không cần."
Hoắc Tư Triệt chẳng nhìn Đỗ Thư Tĩnh lấy một cái, mà là sít sao nhíu chặt mày, duỗi ngón tay thon dài ấn trước lông ngực mình.
Rõ ràng đã trút ra nhiều lời cảm xúc với cô như thế nhưng sự khó chịu ở lông ngực rõ ràng đang nói với anh, nỗi tức giận của anh căn bản không hề tiêu tan.
Lời nói khiến người ta tổn thương nhất, kết quả là cũng tự tổn thương chính mình.
"Vậy được rồi, em bảo trợ lý sinh hoạt đóng gói mang đến cho anh, nhất định phải nhớ ăn cơm trưa, có biết không?”
Đỗ Thư Tĩnh cũng không có cố ép, căn dặn vài câu đơn giản liên quay người rời đi rồi.
Cô ta không vội, A Triệt à A Triệt, chỉ cân đợi thuốc mới của em tới rồi, anh sẽ triệt để chán ghét Cố Bắc Từ, ngoan ngoãn ở bên cạnh em thôi.
Phòng làm việc chỉ còn lại một mình Hoắc Tư Triệt.
Anh bước chậm về phía chậu hoa lẻ loi trơ trọi trong góc khuất kia, cúi người, cẩn thận từng li từng tí đặt hạt giống về lại trong chậu hoa, sau đó nhẹ nhàng vun đất lên, còn đem chậu hoa nhỏ đặt ở nơi bắt mắt nhất trong phòng làm việc.
Tựa như chậu hoa này chính là Cố Bắc Từ, ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận