Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1161:

Chương 1161:Chương 1161:
Chương 1161:
"Nghe nói chị Trà vẫn ở chiến đội lúc trước, ông chủ và các thành viên đều ức hiếp chị ấy, nhưng chị ấy không rời đi, người trưởng thành nhiêu kinh nghiệm như chị ấy, đến đâu cũng không lo không có cơm ăn?
Anh hai, anh nói xem chị ấy vẫn ở lại cái chiến đội nát đó là vì cái gì chứ?"
Cố Bắc Từ nhìn vào mắt anh hai, ngữ khí ý vị sâu xa nói.
Cố Thất Giác sững sờ, một lúc lâu không nói câu gì.
"Anh hai, có người bỏ lỡ rồi chính là cả một đời, hối hận cũng là cả một đời, anh đến chết cũng không sợ, lại đi sợ cùng chị Trà nói ra mấy lời này sao?”
"Anh...
Cố Thất Giác mấp mé miệng, cuối cùng không nói lời nào. "Hiện giờ Cố Thị đã giành lại được rồi, em cũng phải bắt đầu cuộc sống hạnh phúc, anh cũng nên theo đuôi nhân sinh của mình. Còn nữa đừng để cho nửa đời còn lại của chị Trà sống trong tiếc nuối, đến lúc anh nên dũng cảm rồi, anh hai.
Anh thông minh như vậy, rất nhiều chi tiết lẽ nào anh thực sự không nhìn ra sao?”
Giây phút này, vô số chi tiết hiện lên trong đầu Cố Thất Giác, cuối cùng càng ngày càng rõ ràng hơn, mà âm thanh trong nội tâm sâu thẳm của anh ta cũng càng ngày càng rõ ràng.
Anh thở phào một hơi giống như trút được gánh nặng, rồi mỉm cười với Cố Bắc Từ.
"Bắc Từ của chúng ta nói đúng, anh hai biết nên làm như thế nào rồi."
"Vậy thì một mình làm hết những chuyện này đi.' Cố Bắc Từ vẫn chưa kịp tán thành với anh, đại ma vương liên xách theo giỏ cá từ bên ngoài đi vào, lạnh lùng nói.
"Anh về sớm vậy à?”
Cố Bắc Từ có chút vui vẻ từ trên ghế đứng lên, chạy đến trước mặt đại ma vương, muốn ôm lấy anh, mới phát hiện trên tay đều là bùn đất, đành phải giơ tay lên, nhìn anh cười ngốc.
"Ừm, ngoài cửa có người bán tôm."
Hoắc Tư Triệt trả lời ngắn gọn, đưa tay ra lau bụi bẩn trên mặt Cố Bắc Từ.
"Đi rửa mặt."
Cố Thất Giác bên cạnh vừa nghĩ thông một số chuyện đại sự của cuộc đời, nên không có kịp oán hận Hoắc Tư Triệt, thậm chí ngốc nghếch nhìn Hoắc Tư Triệt câm tay em gái anh ta đi vào trong phòng.
Không lâu sau đó, Tư Thân và Vincent từ bên ngoài quay về, trong tay còn xách theo một giỏ lựu. 'Lão bà Trương tặng đó, nói vườn trái cây sau núi năm nay bội thu, lựu vô cùng ngọt.'
Tư Thần vừa đi đến quầy bar của phòng bếp, vừa nhíu mắt cười nói với Cố Bắc Từ.
Ánh mắt Cố Bắc Từ quan sát giữa hai người bọn họ, rõ ràng lúc sáng rời đi, vẫn là dáng vẻ người xa lạ, sao mà sau khi quay về, giữa hai người liền tỏa ra nông nặc hào quang của bạn tốt rồi chứ?
"Xem ra hai người chơi rất vui nhỉ, trong sáng nay có phải cậu có câu chuyện gì muốn chia sẻ với tớ không?"
Cố Bắc Từ nghiên ngẫm nhìn bạn thân của mình, nửa đùa nửa thật nói.
“Cậu nói cái gì vậy chứt”
Sắc mặt Tư Thần liền đỏ lên, nên Vincent đến giải vây.
"Chị dâu, chúng em nào dám kể chuyện cho chị, đại ca đã lườm em rất lâu rồi."
Lần này tới lượt Cố Bắc Từ đỏ mặt, nhanh chóng lấy những trái cây khác trong túi ra đi qua bên hồ nước rửa sạch.
Cô vừa mở vòi nước đưa tay ra, đại ma vương liên từ bên cạnh đi lại, bàn tay to lớn nắm chặt tay cô lại, dẫn cô qua một bên.
"Nước lạnh, để anh."
Trong lòng Cố Bắc Từ liên ấm áp, ngoan ngoãn đứng bên cạnh, nhìn động tác rửa trái cây nho nhã của đại ma vương, cứ nhìn theo cả người vô thức dính lấy trên người anh, đầu dựa vào bờ vai rộng lớn, xém chút nữa giống như chú gấu trúc treo lên trên người anh.
Ánh mặt trời buổi trưa của ngày thu, ấm áp mà mãnh liệt, đúng lúc từ cửa sổ bên cạnh rọi vào, chiếu lên trên hai người, giống như là ánh sáng vàng chiếu lên áp phích của phim thần tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận