Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 773:

Chương 773:Chương 773:
Chương 773:
Cố Bắc Từ ngập ngừng vài giây, buông bát đũa xuống, nghiêng người nghiêm túc nhìn đại ma vương.
"Nếu như em nói, em không muốn dựa vào việc uống thuốc để nhớ lại quá khứ giữa em với anh, liệu anh... sẽ bởi vì lãng phí tâm huyết nhiêu năm mà tức giận với em sao?"
Nói xong lời này, trong lòng Cố Bắc Từ có hơi thấp thỏm, bởi vì bất kỳ ai khi nghe được lời nói này cũng sẽ tức giận nhỉ.
Tốn nhiều năm như thế để nghiên cứu ra thuốc, cuối cùng bạn lại nói không muốn uống.
'Sẽ không.
Nhưng mà Hoắc Tư Triệt lại chẳng hê do dự chút nào, dường như tại giây phút Cố Bắc Từ dứt câu anh liền lập tức trả lời ngay, Cố Bắc Từ mở to miệng kinh ngạc.
"Vì sao? Anh không cảm thấy không cam lòng sao?"
"Anh sợ thuốc có tác dụng phụ."
Hoắc Tư Triệt nghiêm túc nhìn chăm chú khuôn mặt của cô gái, nhẹ nhàng mở miệng.
"Thuốc quá thần kỳ đều kèm theo tác dụng phụ chưa biết, cho dù em không nhớ lại được gì cả thì cũng không sao."
Anh đã từng cho rằng khiến cô nhớ lại quá khứ là chấp niệm của anh.
Nhưng trải qua mấy tháng này, anh mới phát hiện chấp niệm này đã dần dần trở nên phai nhạt rồi, nhớ hay không nhớ quá khứ không còn quan trọng nữa.
"Anh thà rằng em không thể nhớ lại cũng muốn em được khoẻ mạnh."
Trong giọng nói trâm thấp của người đàn ông ẩn chứa sự quyến luyến cùng ý tứ sâu xa, nhưng trong lòng Cố Bắc Từ còn đang có chuyện, không phát hiện ra hôm nay đại ma vương nói rất nhiều.
"Cái thuốc điều trị chứng nóng nảy kia cũng có rất nhiều tác dụng phụ, tại sao anh vẫn muốn uống?"
Cố Bắc Từ nóng lòng hỏi ngược lại.
"Sao em lại biết?"
Ánh mắt người đàn ông nhìn cô thật kỹ.
"Còn nhớ ngày đó Chiến Anh bảo em khuyên anh uống thuốc không? Em ngăn anh lại, thực ra là vì em không quá yên tâm với chỗ thuốc đó, vậy nên lấy đi tìm người khác kiểm tra rồi. Kết quả kiểm tra chính mà mặc dù thuốc có thể làm thuyên giảm chứng nóng nảy nhưng cũng sẽ khiến tư duy của con người trì trệ, tính tình lãnh cảm, dần dà lâu ngày sẽ biến thành một người công cụ khép kín.
Em không có nghi ngờ ý tứ của chị Thư Tĩnh, em chỉ là lo lắng cho anh."
Cố Bắc Từ trung thực nói lời ngay ý thật, cô không muốn xảy ra bất cứ hiểu lâm nào với đại ma vương ở phương diện này, cũng không muốn để cho một vài người nào đó đục nước béo cò.
"Em trả lời câu hỏi của anh rồi, bây giờ anh cũng nên trả lời câu hỏi của em chứ, tại sao rõ ràng biết có tác dụng phụ mà vẫn muốn uống thuốc?"
"Bởi vì em sợ anh."
Người đàn ông nhàn nhạt nói ra năm chữ, nhưng giây phút ấy lại làm cho ngực của Cố Bắc Từ đau nhói, đột nhiên nhớ lại lúc trước.
Thời điểm đó cô vô cớ gây rối, mà đại ma vương cũng bị cô giày vò thành một quái vật nóng nảy, cô càng ngày càng sợ anh, cũng càng ngày càng muốn thoát khỏi anh, mà một đời này khi vừa bắt đầu, cô cũng vẫn rất sợ anh.
Nguyên nhân hết thảy đều là bắt đầu từ cô.
Cho nên rõ ràng anh biết có tác dụng gì, thà rằng bất chấp nguy hiểm như thế này cũng muốn kiềm chế tính khí của bản thân, chỉ là vì để cô không sợ nữa, chỉ là vì muốn giữ cô lại.
Cố Bắc Từ rũ mắt, sa vào hố sâu của sự tự trách, bất thình lình, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vén bên tóc mai của Cô ra.
"Nhưng bây giờ không cần nữa rồi."
Cố Bắc Từ sững sờ ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nghe thấy giọng nói trâm thấp của người đàn ông.
"Bây giờ em không sợ anh nữa, đúng không?”
“Đúng! Em không sợ anhl"
Một chốc ấy, Cố Bắc Từ dùng sức gật đầu.
"Vậy nên vê sau đừng uống loại thuốc này nữa, có được không?" Cô căng thẳng nhìn đại ma vương, chỉ sợ anh sẽ nói ra đáp án mình không muốn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận