Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 141:

Chương 141:Chương 141:
Chương 141:
Nhiều năm về sau, Diệp Khản biết toàn bộ chân tướng đã diss Cố Bắc Từ như thế này:
Làm gì có ai kỳ lạ như cô chứ, tự mình cướp đàn ông với mình?"
Nhưng mà bây giờ cậu ta sẽ không.
"Hừ - điều đó thì không chắc đâu. Loại phụ nữ không có nội hàm giống như cô, ngắm không đến một tháng đã phát ngấy rồi."
Diệp Khản quái gở cố ý giội nước lạnh lên đầu Cố Bắc Từ.
Cố Bắc Từ nhíu mày trừng mắt, lộ ra một biểu cảm hung ác, chỉ vào Diệp Khản nói với đại ma vương.
"Hoắc tổng, phu nhân của anh bị người khác ức hiếp rồi, đày anh ta tới Châu Phi đi!”
"Cô nằm mơ đi! Hoắc thị căn bản là không có sản nghiệp ở Châu Phi! Xem tiểu thuyết tổng tài nhiều quá à!"
Diệp Khản tràn đầy đắc ý mà phản bác, nói.
"Diệp thiếu, mặc dù tôi không có sản nghiệp ở Châu Phi, nhưng tôi có sản nghiệp ở Bắc Cực..."
Lúc này Chiến Anh vô cùng thân thiết nhắc nhở, nét mặt Diệp Khản cứng đờ, ngay lập tức cảm thấy sắp ngạt thở tới nơi rồi.
Dùng thái độ hôn quân của lão đại bây giờ thật sự có khả năng sẽ đày cậu †a tới Bắc Cực đói
Vừa nghĩ tới lúc đâu sản nghiệp ở Bắc Cực là do cậu ta đề nghị mở rộng, Diệp Khản khó chịu sờ lồng ngực mình, tổn thương trong em cũng nhiều rồi!
Cố Bắc Từ vừa nói xong liền thấy hơi hối hận, hôm nay cô đùa hình như có chút quá đáng rồi.
Cô cẩn thận từng li từng tí nhìn đại ma vương, nhìn anh mặt không biểu cảm, hồi lâu chẳng lên tiếng, trong lòng càng thấp thỏm không yên.
Ngược lại, trong lòng Diệp Khản lại chậm rãi nhen nhóm chút hy vọng, xem ra lão đại vẫn còn giữ lại vài phần lý trí...
"Nếu đã không có sản nghiệp ở Châu Phi...
Lúc này, người đàn ông chậm chạp mở miệng, ánh mắt chờ mong của Diệp Khản càng lúc càng sáng hơn, biểu cảm của Cố Bắc Từ lại càng lúc càng ủ rũ đi.
"Vậy thì em không cân đi..."
"Vậy cậu qua bên đó mở rộng sản nghiệp đi.
Diệp Khản thở "phù" một tiếng, suýt chút thổ huyết ngay tại chỗ. Bây giờ chỗ nào trên người anh ta cũng đau, nhất là trong timl
Đại đao bốn mươi mét của ông đâu? Đao của ông đâu rồi!!! “Những ngày tháng như này làm sao mà sống nổi! Ông đây không ổn rồi! Tôi tuyệt đối sẽ không đi Châu Phi đâu."
Diệp Khản thở hổn hển bước về phía chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, ý đồ thu hút sự chú ý của lão đại.
Nhưng mà ngay cả một ánh mắt người đàn ông cũng không cho cậu ta, mà vẫn luôn đặt trên người Cố Bắc Từ.
"Hài lòng rồi?"
Cố Bắc Từ gật đầu cười tít mắt, cố ý liếc Diệp Khản một cái.
"Rất hài lòng, vậy em đi học đây, anh làm việc cho tốt nhé, không được tăng ca đâu.'
"Ừm"
Trong âm tiết đơn giản của người đàn ông ẩn giấu ý cười không thể thấy.
Lúc sắp rời đi, Cố Bắc Từ mị hoặc gửi một cái hôn gió vê phía đại ma vương, khiến Diệp Khản tức xỉu up xỉu down. Tới tận khi Cố Bắc Từ rời khỏi, cửa lớn của phòng làm việc khép lại, Diệp Khản mới lo lắng hỏi.
"Lão đại, bây giờ là thời khắc mấu chốt của thị trường trong nước, anh sẽ không thực sự bắt em tới Châu Phi chứ?"
“Tạm hoãn."
Người đàn ông nhẹ lên tiếng, Diệp Khản lập tức thở phào.
"Nhưng mà vẫn phải đi."
Tức khắc lời của Diệp Khản bị mắc ở cuống họng, thật sự là quá xui xẻo rồi!
Cố Bắc Từ, thù của chúng ta kết chắc rồi, tôi với cô không đội trời chung!
Bạn cần đăng nhập để bình luận