Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 695:

Chương 695:Chương 695:
Chương 695:
"Dựa vào thủ đoạn để được đứng đầu, cô lại xem trọng như vậy, tôi thật sự cảm thấy xót xa cho tương lai của các nhạc sĩ phương Tây!
Cố Bắc Từ không buồn cũng không vui, sắc mặt như thường, đáp lại.
"Hừ! Hiện tại cô chính là đang đố ky ghen ghét với tôi mà thôi, đáng tiếc là, cho dù cô có nói gì, quán quân vẫn là tôi."
Daisy không quan tâm những khán giả đó nói gì, suy cho cùng các khán giả có mặt tại đây chỉ là số ít, mà những người hâm mộ âm nhạc trên toàn thế giới sẽ chỉ biết một kết quả, và sẽ tôn sùng cô ta như là một nữ thiên tài, sau này còn đường của Daisy cô ta, sẽ là một con đường bằng phẳng.
Mà Cố Bắc Từ, từ nay về sau, chỉ còn là một kẻ vô danh không ai biết đến. "Âm!"
Cũng chính lúc này, các khác giả đều đã chuẩn bị rời khỏi nơi thi đấu, thì cửa lớn đột nhiên mở ra, một ông cụ mặc một chiếc áo khoác của quý ông người Anh, được một người thanh niên có khí chất mạnh mẽ dìu đỡ, chậm rãi tiến vào hội trường.
Tầm mắt của tất cả mọi người lập tức nhìn vê phía bọn họ, liên hô lên ngạc nhiên.
Ngay cả những nhạc sĩ ở hàng ghế đầu cũng lần lượt đứng dậy chào đón!
"Trời ơi! Hội trưởng Steven, sao ông ấy lại đến đây vậy?"
"Hội trưởng, hôm nay sao ngài lại tới đây vậy?"
Ngay cả tổng giám khảo, ông William cũng vội vàng từ ghế giám khảo bước xuống, chào đón ông cụ lớn tuổi này.
Hoá ra ông cụ này, chính là chủ tịch của hiệp hội nhạc sĩ cổ điển hiện nay, danh tiếng của ông ấy cũng không kém gì Mozart.
Hiệp hội nhạc sĩ do ông ấy thành lập, ở trong mắt các nhạc sĩ giống như thần điện vậy, có thể gia nhập thành người của hiệp hội này, không chỉ là nhạc sĩ, mà còn là tài năng xuất chúng trong nhạc sĩ.
Tuy nhiên lúc này, Cố Bắc Từ căn bản không hề chú ý đến ông cụ này, mà lại trợn to mắt, nhìn về phía bóng dáng vô cùng quen thuộc bên cạnh ông William.
Đại Ma Vương, anh vậy mà đã đến rồi!
Lúc này, Hoắc Tư Triệt dường như cảm nhận được ánh mắt của Cố Bắc Từ, ánh mắt của hai người giao nhau ở không trung, người đàn ông khẽ gật đầu, như đang an ủi cô không có việc gì đâu.
Cố Bắc Từ liền cay cay sống mũi, vốn dĩ cô không cảm thấy gì về kết quả của việc này, nhưng khi anh vừa đến, một nỗi uỷ khuất không thể giải thích được lập tức dâng lên trong lòng cô, không làm sao kiểm soát được.
"William, tôi thật sự không ngờ rằng, một trò hê như thế này vậy mà lại xảy ra ngay dưới mắt tôi."
Ông cụ Steven đầy tiếc nuối lướt nhìn qua các học sinh của mình, mặc dù ngữ khí không hề có bất kỳ sự trách móc nào nhưng vẫn khiến cho William cảm thấy hổ thẹn.
Kết quả của cuộc thi hôm nay thực sự ai cũng nhìn thấy cả, ông ta với tư cách là tổng giám khảo, rõ ràng ông ta biết có vấn đề với việc chấm điểm của một số giám khảo, nhưng lại không không hề ngăn cản.
"Hội trưởng, sức giúp đỡ của gia tộc Tom với nên âm nhạc cổ điển Sơn Thành là vô tiên khoáng hậu, chúng tôi cũng phải suy nghĩ cho sự phát triển ở tương lai của .Juliet." *Vô tiên khoáng hậu: câu thành ngữ này có nghĩa là điêu trước nay chưa từng có mà sau này cũng sẽ không có. Miêu tả về sự vật, sự việc hiếm có.
William nói ẩn ý rằng, gia tộc Tom, chính là gia tộc của cha Daisy.
"Vậy sao? Lẽ nào âm nhạc lại phải dựa vào tiền bạc mới có thể phổ biến trên thế giới này sao?"
Ông cụ Steven cười khẩy một tiếng, những nhạc sĩ khác cũng dồn dập phụ hoạ theo.
"Nhưng kết quả của cuộc thi đã được xác định, không phải một mình tôi có thể thay đổi được."
William nói với vẻ vô cùng khó xử.
"William, tôi sẽ không để cho anh phải khó xử."
Lúc này, Steven nói một câu mang ý vị sâu xa, thuận theo sự hỗ trợ của Hoắc Tư Triệt, đi vê phía Cố Bắc Từ. Mọi người theo ý thức mở ra một lối đi, Cố Bắc Từ sững sờ nhìn Steven bước đến trước mặt mình.
Người này là thân tượng trong tâm trí của bao nhiêu đứa trẻ học âm nhạc đó.
"Tiểu oa oa, vẫn nhớ ta chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận