Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 394:

Chương 394:Chương 394:
Chương 394:
"Có đúng là con đã từ chối họ không?”
Lão Cố nghe vậy, lập tức nhìn về phía Cố Bắc Từ. Con gái ông tuy có hơi được nuông chiều, nhưng không phải là người không có đạo lý.
Sắc mặt của Tô Phù Dung thoáng hiện lên nét phức tạp, bà ta hoàn toàn không ngờ rằng Cố Thanh Nguyên lại có thể cho Cố Bắc Từ cơ hội phản bác, nếu là trước đây, ông ta sẽ tin bà ta hoàn toàn, đã sớm đổ những lời mắng nhiếc xuống đầu Cố Bắc Từ.
Có vẻ như Vận Nhi nói đúng, tính cách con nhỏ Cố Bắc Từ này tự nhiên thay đổi, sự tin tưởng của Cố Thanh Nguyên dành cho nó cũng ngày càng tăng lên.
"Vâng, đúng là con đã từ chối."
Cố Bắc Từ bình tĩnh trả lời. Nghe thấy cô nói vậy, gương mặt Tô Phù Dung lập tức không giấu được nụ cười, bà ta còn lo rằng Cố Bắc Từ sẽ giải thích gì đó hợp lý, chứ không ngờ rằng đồ ngốc này lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Quả nhiên, vẻ mặt của Cố Thanh Nguyên có chút không kiểm soát được.
Cố Bắc Từ nhàn nhạt quét mắt qua khuôn mặt hả hê của Tô Phù Dung, ngay sau đó nói tiếp.
"Những người đến nói chuyện muốn hợp tác với con đều là cho những bộ phim thân tượng thanh xuân, trong đó có rất nhiều cảnh thân mật, con vẫn chưa đến mười chín tuổi, hơn nữa con cũng sợ Triệt ca ca sẽ để ý. Dù sao, bây giờ kỹ năng diễn xuất của con cũng chưa vững chắc, con còn phải luyện tập thật nhiêu hơn nữa ở trường.
Con cũng đã sắp xếp và giải thích cặn kẽ với các nhà đầu tư và đạo diễn, họ đều hiểu rất rõ. Bên cạnh đó, người đại diện của con cũng đã sắp xếp cho các nghệ sĩ khác trong công ty chúng con liên lạc với họ, mối quan hệ hợp tác vẫn chưa từng bị phá vỡ."
Cô trả lời một cách có trật tự, rất đâu vào đấy, chặn kín tất cả các con đường mà Tô Phù Dung có thể bới móc, khiến bà ta không nói nên lời.
Lão Cố vui vẻ nhìn Cố Bắc Từ, gật đầu hết sức hài lòng.
"Đúng vậy, con vẫn là nên chăm chỉ luyện tập thêm, trước đây mẹ con cũng đã khéo léo từ chối mọi bộ phim thần tượng, ở trường chăm chỉ học cả năm trời. Nhân tiện, nếu công ty nhỏ của con có khó khăn gì thì cứ nói chuyện với ba, A Từ nhà chúng ta không thể bị người khác bắt nạt!"
"Ba đừng lo lắng, không ai có thể bắt nạt con đâu. Nhưng mà ba à, mẹ hôi đó không nhận phim thần tượng, chẳng lẽ là do ba ghen sao?” Cố Bắc Từ trêu chọc hỏi, cũng không ngờ rằng gương mặt lão Cố lại hiện lên nét chột dạ hiếm thấy.
"Nói linh tinh gì vậy, ba của con mà là người hẹp hòi như vậy sao?”
"Ba, đừng giấu giếm nữa, lỗ tai ba đỏ bừng rồi kìa."
Cố Bắc Từ tủm tỉm trêu, bâu không khí lại trở nên rất hài hòa.
Lão Cố quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Phù Dung.
"A Từ đã lớn rồi, bà cũng không thể cứ coi nó như một đứa trẻ được nữa, về sau hãy quan tâm nó hơn."
"Vâng, em hiểu rồi, anh rể."
Tô Phù Dung siết chặt nắm tay, ngoài mặt thì kính cẩn thuận theo trả lời, trong lòng từ sớm đã bùng lên cơn tức giận.
Cố Bắc Từ thản nhiên đảo mắt nhìn Tô Phù Dung, xem ra dì của cô gần đây đang quá thoải mái, cần phải bị chỉnh lại một chút.
"Nhân tiện, sắp đến sinh nhật của mẹ con rồi. Nghe nói các fan đang định tổ chức một buổi triển lãm từ thiện cho mẹ. Dì à, di chúc của mẹ con lúc trước có phải ở chỗ dì không?”
Nói đến di chúc, sắc mặt Tô Phù Dung đột nhiên hơi biến đổi, bà ta lắp bắp mở miệng.
"Mở triển lãm thì cần gì có di chúc?"
"Để giám định nét chữ đó."
Giọng điệu của Cố Bắc Từ giả vờ như rất thản nhiên, nhưng ánh mắt của cô lại nhìn chăm chằm vào Tô Phù Dung, không bỏ sót một chút biểu cảm nào trên khuôn mặt bà ta.
Quả nhiên, Tô Phù Dung nghe đến bốn từ "giám định nét chữ" thì cơ thể rõ ràng run lên một chút.
Cố Bắc Từ hiểu rõ, thu lại ánh mắt, đúng là... có gì đó mờ ám! "Bởi vì có nhiêu người tự nhận đang giữ bản thảo di chúc của mẹ con, chúng con không thể biết được ai là thật ai là giả, nhưng di chúc của mẹ chắc chắn chỉ có một, không thể sai được, chúng ta có thể xác nhận lại bằng cách đối chiếu với chữ viết tay."
Cô giả vờ không thấy gì giải thích.
"Ồ... thì ra là như vậy."
Tô Phù Dung thuận theo nói một câu cho có lệ, vốn định tùy tiện chuyển qua đề tài khác, không ngờ tới lão Cố ở bên lại rất để tâm.
Trên thực tế, Cố Thanh Nguyên luôn rất quan tâm đến mọi thứ về Tô Vân Triều.
"Vậy bây giờ bà hãy giao di chúc ra và đưa cho bọn trẻ giải quyết luôn đi."
Con ngươi của Tô Phù Dung đột nhiên chấn động mạnh, sắc mặt nháy mắt đã tái nhợt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận