Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 856:

Chương 856:Chương 856:
Chương 856:
Tiếng máy móc lạnh buốt chậm chạp kêu tích tắc tích tắc, đèn phẫu thuật được bật lên, kích thích Cố Bắc Từ híp mắt lại theo bản năng. Một mảng mơ hô, cổ họng cô như thiêu như đốt, muốn giơ tay che mắt, lại phát hiện bản thân ngay cả động đậy cũng cô cùng khó khăn.
Tất cả những thứ này quen thuộc như vậy, chẳng lẽ là... phòng bệnh trong mộng cảnh kia của cô?
Không, nơi này mới là hiện thực thật sựt
Căn bản là chẳng có trùng sinh gì cả, hết thảy chẳng qua đều chỉ là một giấc mộng đại ma vương dệt lên vì cô.
Cho nên... cô tỉnh lại rôi!
Vậy đại ma vương đâu?
Cố Bắc Từ lập tức lấy lại tinh thân, cô nhảy cầu tỉnh lại, có phải là đại ma vương trong hiện thực vẫn có thể cứu được?
Ánh sáng chói mắt khiến cô nghiêng đầu qua theo bản năng, đúng lúc nhìn thấy bên cạnh, còn có một chiếc giường bệnh, trên giường bệnh kia hình như còn có một người đang năm.
Cố Bắc Từ híp mắt lại, cố sức phân biệt, là một người đàn ông, đôi mắt kia, hàng lông mày kia, còn có đôi môi mỏng kia nữa, cho dù là sít sao khép kín mắt lại cũng vẫn là gương mặt lạnh lùng như cũiI
Là Hoắc Tư Triệt!
Anh vẫn còn sống!
Anh vẫn còn có máu có thịt, nằm ở trước mặt cô, không giống như cảnh trong mộng, dễ dàng hóa thành bọt mà tan biến.
Niềm vui mừng khôn xiết khi mất đi lại có lại được làm Cố Bắc Từ thở ra một hơi thật dài, nước mắt bỗng chốc dâng trào sục sôi mãnh liệt. Phần vui sướng này còn chưa kịp lưu lại bao lâu, đột nhiên máy theo dõi nhịp tim bên giường của người đàn ông bỗng trở nên đập rất nhanh.
[Người tạo mộng sau cùng sẽ bởi vì tiêu hao quá lớn mà chết não, vậy thì giây tiếp theo sẽ... |
Không xong rồi! Đại ma vương gặp nguy hiểm!
Cố Bắc Từ lập tức nhíu chặt mày lại, cô muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng cổ họng khô khan làm cô không nói ra nổi một câu, làm thế nào bây giờ?!!
"Người đâu! Cứu mạng với!"
Cô dùng sức mở miệng, nhưng mà một chút âm thanh cũng không phát ra được, ngay đến cả hô hấp cũng yếu ớt!
Mà lúc này, máy theo dõi nhịp tim lại càng đập càng nhanhl
Không còn cách nào nữa rồi! Cố Bắc Từ nhìn về phía chuông gọi bên giường của mình, rõ ràng chỉ có khoảng cách một cánh tay, đối với cô mà nói, lại xa không với tới. Cô cố gắng dùng toàn bộ sức lực, cố gắng lăn mình về phía chuồng gọi!
"bịchI'
Quán tính cực lớn làm cả người cô từ trên giường bệnh ngã xuống đất, cái đau như bị xé nát lập tức quét qua toàn thân, nhưng may mà cơ thể của cô đè vào chuông gọi, cả căn phòng phát ra âm thanh báo động chói tai.
"Sao thế?"
Không tới hai phút sau, cửa lớn của phòng bệnh bị người khác từ bên ngoài mạnh mẽ đẩy ra, Diệp Khản và Chiến Anh cùng nhau xông vào.
"Cố Bắc Từ? Đồ khốn khiếp nhà cô vậy mà lại tỉnh rồi?"
Nhìn thấy Cố Bắc Từ trên đất, Diệp Khản kinh ngạc trừng to mắt, nhưng mà cũng chỉ là nhanh chóng liếc cô một cái, anh ấy lập tức phát hiện sự khác thường của Hoắc Tư Triệt.
"Mau, bác sĩ Dịch Đăng! Anh xem xem lão đại của tôi sao rồi!"
Diệp Khản vội vã lớn tiếng hô to với người mặc một thân áo blouse.
"Nhịp tim của Hoắc Tư Triệt quá nhanh, mau đưa vào phòng phẫu thuật!"
Sau đó một đám người nhốn nháo hoảng loạn đưa Hoắc Tư Triệt lên xe giải phẫu, cấp tốc ra khỏi phòng bệnh, Cố Bắc Từ thấp thoáng nhìn thấy góc nghiêng của người mặc áo blouse kia...
Kỳ lạ, sao anh ấy lại giống Nhất Đăng đại sư thời còn trẻ như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận