Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 253:

Chương 253:Chương 253:
Chương 253:
"Hả? Nhưng không phải trước kia chị nói chị không dám nghĩ đến Vu Cố sao? Điều đó chứng tỏ chị có tình cảm với cậu tai"
Cố Bắc Từ tỏ vẻ khó hiểu, sau đó như bừng tỉnh nhận ra điều gì, chợt kéo dài giọng.
"Ồ, em hiểu rồi, chẳng lẽ chị làm vậy cũng giống như chuyện Tưởng Ngọc Đường lần trước, bởi vì em thích, chị mới từ bỏ? Không sao hết, lân này Tư Thần không thích Vu Cố, cho nên chị cứ yên tâm mạnh dạn ở bên cạnh cậu ta đi."
Hứa Vận Nhi thấy Cố Bắc Từ càng nói càng lạnh lùng xa cách, lại nhìn Cố Thất Giác đứng bên cạnh với vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, cô ta liên sợ hết hồn hết vía, hận không thể xé miệng Cố Bắc Từ ngay lập tức, không thể làm gì khác ngoài bất chấp mở miệng cắt lời. 'A Từ! Em đang nói hươu nói vượn lung tung gì vậy! Vu Cố và Tư Thần vốn đã có hôn ước với nhau, làm sao chị có thể nhúng tay vào chuyện tình cảm của họ được!"
"Nhưng lần trước lúc em theo đuổi Tưởng Ngọc Đường, chị đã không nói như vậy mà, chị nói rằng tuy em đã có hôn ước với Triệt ca ca, nhưng tình yêu đích thực sẽ không bao giờ bị hôn ước trói buộc. Chị đã dạy em dũng cảm theo đuổi Tưởng Ngọc Đường, những chuyện này chẳng lẽ chị đều quên hết rôi sao?"
Cố Bắc Từ giả vờ ngây thơ vô tội nói ra hết một lượt khiến hai mẹ con Tô Phù Dung bị dọa sợ đến mức sắc mặt cũng biến đổi rõ rệt, thậm chí không kịp bưng bít che đậy nữa, Tô Phù Dung vội vàng nắm lấy cánh tay Cố Bắc Từ.
"'A Từ, con nhớ lầm rồi, sao chị họ con có thể nói như vậy chứ?"
“Nhưng mà.... Cố Bắc Từ nhìn dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của hai người họ, liên muốn bật cười, vẫn còn muốn nói gì đó, hai mẹ con kia chỉ hận không thể lao đến bịt miệng cô lại.
"A Từ à, chị họ của con bị thương thế này, dì phải đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra một chút, đi trước nhé."
Tô Phù Dung nói xong liên vội vàng kéo Hứa Vận Nhi chạy ra ngoài.
"Để con đi cùng hai người nhé?”
Cố Bắc Từ nín cười, cố ý lớn tiếng hỏi.
"Không cần!"
Tô Phù Dung cuối cùng không thể kiểm soát được giọng điệu nữa, thấp giọng trả lời, cũng không đợi Cố Bắc Từ nói gì thêm, liên kéo theo con gái bỏ chạy.
"A Từ.
Lúc này, anh hai Cố Thất Giác đi về phía cô, mặt nghiêm túc hỏi.
“Hứa Vận Như trước kia thật sự xúi giục em như vậy?"
Cố Bắc Từ ngước mắt lên nhìn anh hai, không đoán được trong lòng anh hai đã biết bao nhiêu, tính cách anh ấy vốn lòng dạ ngay thẳng, không giống anh cả suy tư tính toán nhiều, đã nhận ra từ sớm. Vì vậy, cô thử qua loa trả lời.
"Cũng không tính là xúi giục, chỉ là khuyến khích em theo đuổi tình yêu đích thực, chẳng qua bây giờ em đã không còn thích Tưởng Ngọc Đường nữa.
'Vậy mà còn không tính là xúi giục?!”
Cố Thất Giác giận dữ cao giọng.
"Anh nói cho em biết, anh đã sớm không ưa hai mẹ con này rồi, đều xấu xa hệt như nhau, sau này em tránh xa họ được chút nào thì hay chút đó, nghe chưa?!"
"Anh hai, anh cũng cảm thấy hai người bọn họ có vấn đề sao?”
Cố Bắc Từ hỏi dò.
"Đương nhiên bọn họ có vấn đề, một người em họ cách xa năm đời, từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện, mẹ vừa qua đời liền cầm di chúc đến cửa, nói từ sâu bên trong không có bất cứ âm mưu nào thì em tin không?
Cũng chỉ vì ba tốt bụng, mới để họ ở chùa trong nhà chúng ta suốt ba năm!"
Anh hai chẳng nể nang gì phun ra, anh đã sớm không ưa hai mẹ con này rồi, ban đầu nếu không phải vì A Từ thích, anh đã có một ngàn cách thức thổi bay hai người đi, làm sao lại có thể dễ dàng dung túng tha thứ cho mẹ con họ đến tận hôm nay.
"Vậy ra mọi người đều biết bọn họ có vấn đề... Chỉ có em thật sự quá ngu ngốc."
Cố Bắc Từ cong môi tự chế giếu, trong lòng lại dâng lên một làn sóng tội lỗi.
'A Từ bây giờ nhìn rõ bọn họ là người thế nào rồi thì cũng không tính là muộn, tóm lại em cứ tránh xa bọn họ một chút, anh hai sẽ tìm cách đuổi họ đi!"
Anh hai nhẹ nhàng vỗ vai an ủi cô.
"Không! Gieo nhân nào gặp quả nấy, em sẽ tự mình lo liệu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận