Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 656:

Chương 656:Chương 656:
Chương 656:
"Cổ phần của Cố thị đã tách ra vào quý hai, số cổ phân thu mua được ngoài thị trường chỉ có 10% thôi."
Cố Khiêm khó có được lòng tốt mà nói cho Dương Tu Văn.
Nghe thấy cái tin tức này, sắc mặt của Dương Tu Văn tức khắc trắng bệch.
"Nói cách khác, nếu anh có nhiều tiên, cho dù có thu mua lại toàn bộ số cổ phần của Cố thị trên thị trường thì chẳng qua cũng chỉ có được 10% thôi. Mà em gái tôi...
Nói tới đây anh cả ngừng lại, nhìn về phía Cố Bắc Từ.
Cố Bắc Từ lập tức mở văn kiện chuyển nhượng mà Chiến Anh giao cho mình.
"20%? Một mình em mà chiếm tới 20% cổ phần của Cố thị?" Cố Bắc Từ mở to hai mắt nhìn hợp đồng, cô chỉ để cho Đại Ma Vương mua 5% cổ phần, kết hợp với của anh cả và anh hai là đủ rồi, không nghĩ tới Đại Ma Vương vậy mà lại mua nhiều như vậy.
Cô theo bản năng ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt ôn nhu của Đại Ma Vương, đối phương tựa như nhìn thấu lòng cô vậy, lập tức hiểu rõ cô đang suy nghĩ gì trong .
"Sợ em bị người khác bắt bẻ."
Đôi mắt Cố Bắc Từ hơi co lại, hoá ra trong lòng xúc động muốn khóc là như vậy.
Lúc này, Chiến Anh vẫy vẫy tay về phía bên ngoài, lập tức có mấy vị luật sư tinh anh đi đến.
"Cố tiểu thư, đây là mấy vị luật sư kim bài được được trọng dụng ở tập đoàn Hoắc thị, bọn họ rất có kinh nghiệm trong các án kiện về tham ô và lừa đảo trong thương mại! Mặt khác, tôi cũng đã giúp cô báo án, nơi này có một âm mưu mưu sát có chủ ý, cảnh sát hẳn là đang trên đường tới.
Chiến Anh vừa nói xong, hai chân Tô Phù Dung lập tức mêm nhữn mà ngã xuống đất, lập tức hôn mê bất tỉnh.
"Mẹ! Mẹ làm sao vậy?”
Hứa Vận Nhi vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy Tô Phù Dung, tuy rằng trong lòng cô ta có một chút thương cảm, nhưng mà ghét bỏ và oán trách đã sớm vượt qua chút chút thương cảm và cam tâm kia.
Giờ phút này cô ta liều mạng ấn nhân trung của Tô Phù Dung, nhất định phải đánh thức Tô Phù Dung, nếu không chẳng phải cô ta sẽ biến thành kẻ gánh hết mọi chuyện sao?
Chỉ chốc lát sau, Tô Phù Dung mờ mịt tỉnh lại, đã hiểu rõ chuyện lớn thất bại rồi. Bà ta lập tức bò tới trước mặt Cố Thanh Nguyên như một con chó, giống như trước kia mà khóc lóc thảm thiết, lôi bộ dạng bạch liên hoa ra nhằm lấy được sự đồng cảm của lão Cố.
"Anh rể! Em sai rồi! Em thật sự sai rôi! Câu xin anh buông tha cho chúng em đi! Vận Nhi còn như vậy tuổi trẻ, con bé không làm cái gì hết! Anh buông tha cho nó đi!
Hứa Vận Nhi cũng ôm đùi bên kia của lão Cố, cái gì cũng không nói, chỉ khóc lóc. Trước đây nước mắt của cô ta nhất định sẽ làm lão Cố mềm lòng, nhất định sẽ giành được đồng tình.
Nhưng mà sắc mặt của lão Cố xanh mét, lãnh đạm nhìn hai người họ.
“Buông rat"
Ông hơi hơi dùng sức, đẩy hai mẹ con họ sang một bên.
Tô Phù Dung trong cái khó ló cái khôn, lạnh giọng hô lớn. "Anh rể, chẳng lẽ anh đã quên di chúc chị chị sao? Chị muốn anh chăm sóc hai mẹ con em cả đời, mặc kệ hai mẹ con em phạm vào sai lầm gì đi nữa, anh cũng phải tha thứ cho bọn eml
Cố Thanh Nguyên, em chính là em gái của Tô Vân Triêu, chị của em đang ở trên trời nhìn đấy! Em sống không tốt như vậy, tương lai anh xuống suối vàng rồi còn có thể nhìn mặt chị em sao?"
Giọng điệu của Tô Phù Dung ra vẻ đương nhiên mà nói, Cố Thất Giác thật sự không nhịn nổi nữa.
"Tôi nói này hai mẹ con nhà các người quả thực không biết xấu hổ là gì Cho dù mẹ của tôi có mắc bệnh Alzheimer cũng sẽ không lập cái loại di chúc như này, bà ấy có quan hệ chị em gì với bà chứ! Bà chăng qua chỉ là một thân thích của nhà họ Tô mà thôi, tới cả quan hệ huyết thống cũng không có, còn không biết xấu hổ liếm mặt cầu xin ba tôi "Anh rể, di chúc anh cũng đã tự xem qual"
Tô Phù Dung mặt dày ngoảnh mặt làm ngơ lời Cố Thất Giác, hai mắt nhìn chằm chằm vào lão Cố.
Trong mắt lão Cố hiện lên một tia do dự, Tô Vân Triều chính là uy hiếp cả đời của ông, vì bà, ông có thể không màng bất cứ nguyên tắc gì, càng đừng nói là điểm mấu chốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận